Chương 53: Cha, người đây là làm nhục chỉ số thông minh của ta!
Khi đi ngang qua người Lương Dung Kỳ, Lâm Phàm lộ ra nụ cười quỷ quái, sau đó vỗ vào bả vai đối phương nói: "Không tệ."
Lương Dung Kỳ nghiêng người tránh ra, tỏ vẻ khinh thường. Không tệ em gái ngươi, lời vừa nói đều là đồ chơi gì.
Hắn ngây người chính là nghe không hiểu, Viên lão gia cũng đủ làm hắn thất vọng, giờ lại còn phải nghe tên khốn kiếp này nói chuyện. Nếu như hắn là Viên lão gia thì đã sớm trở mặt, bỏ qua những thứ vô dụng kia, mở kho lương Lâm gia ra thì mọi chuyện đều sáng tỏ. Lương thực nhiều như vậy tuyệt đối sẽ đặt trong kho lương.
Nhìn đám người Lâm Phàm rời đi, Lương Dung Kỳ tiến sát đến bên cạnh Viên lão gia nói: "Viên lão gia, sao có thể để cho hắn rời đi được, chuyện kho lương bị trộm nhất định do hắn làm."
Viên lão gia nhìn bản đồ phân bố của U Thành, trầm tư không nói, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Cha, người sao vậy?"
Viên Thiên Sở hỏi.
"Về trước đã".
Viên lão gia vừa nói dứt lời, liền trực tiếp rời đi, căn bản không muốn quản những sự tình sau đó.
Cả đầu Viên Thiên Sở tràn đầy nghi vấn, xem không hiểu những chuyện này, cha rốt cuộc làm sao vậy, kho lương nhà ta bị trộm, liền muốn một chút giải thích cũng không được sao.
Trên đường trở về.
Lâm Phàm vẫn luôn nghĩ, Viên lão gia có điểm ngộ tính thì có phải tốt không, đã nói rõ như thế, nếu như còn xem không hiểu thì thật làm người ta thất vọng. Người khác không dám ghim biệt hiệu đầu lợn lên đầu hắn, nhưng bản công tử tuyệt đối dám.
"Nghịch tử, ngươi làm việc này đúng không?"
Lâm Vạn Dịch nhìn Lâm Phàm, việc này nếu không phải nghịch tử này làm, còn có thể là ai làm. Nhưng mà cũng coi như có chút đầu óc, nếu đã một mực khẳng định lương thực đang ở trong kho của Lương gia, vậy đúng là ngu đến cực độ.
Lâm Phàm nói: "Cha, người đừng suốt ngày gọi ta là nghịch tử được không, nghe được có chút không hay, vẫn gọi ta là Phàm nhi đi, nghe có vẻ thân thiết một chút."
Không thể để cha suốt ngày gọi bản thân là nghịch tử được, nếu gọi quen rồi không dừng được, ngày sau muốn sửa cũng sửa không xong.
Ngô lão càng thêm xem trọng năng lực của công tử hơn.
Lâm Phàm về đến Lâm Phủ, trực tiếp bị lão cha gọi vào thư phòng.
"Cha, rốt cuộc có chuyện gì, nếu không có việc gì, hài nhi còn muốn về phòng đi ngủ, tối qua ta lại một đêm không ngủ đấy."
Lâm Phàm chỉ muốn nghỉ ngơi, mặc dù không mệt, nhưng theo thói quen muốn về phòng ngủ bù. Có phú gia công từ nào mà không phải là da trơn mềm mại chứ, kia đều do bảo dưỡng tốt mà ra.Hắn cứ thức đêm như thế này, sợ rằng không lâu nữa sẽ cao lớn thô kệch giống biểu đệ, thật sự trở thành nam tử thô lỗ.
Trong thư phòng đột nhiên có chút yên tĩnh, không ai trả lời. Lâm Vạn Dịch chắp tay, quay lưng quay về phía Lâm Phàm. Lâm Phàm nhìn về phía Ngô lão, dường như đang hỏi cha ta có chuyện gì?
Ngô lão lắc đầu, để công tử không cần nói nữa.
Lúc này, Lâm Vạn Dịch mở miệng hỏi: "Có phải ngươi dính líu với người của Trùng Cốc, còn tu luyện được bí tịch bất truyền Ngự Trùng Thuật của Trùng Cốc."
Không có nghi vấn, mà là khẳng định hỏi. Lâm Phàm giật mình kinh ngạc, lão cha có thể nhìn ra cái này cũng quá lợi hại rồi.
"Công tử, lời lão gia nói đều là thật sao?"
Ngô lão sững sờ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới công tử vậy mà tu luyện được bí tịch bất truyền của Trùng Cốc, vốn dĩ nghĩ công tử chỉ có chút thủ đoạn, lại không nghĩ là do tu luyện « Ngự Trùng Thuật ».
Lâm Phàm không nghĩ giấu diếm, đối với người nhà cũng không cần thiết giấu giếm, nói: "Cha, chuyện là thế này, hôm đó hài nhi trên đường...”
Hắn chưa nói hết lời thì đã bị cắt ngang.
Lâm Vạn Dịch hỏi: "Ngươi tu luyện rồi đúng không?"
Lâm Phàm đáp: "Đúng vậy, tu luyện rồi."
Đối với hắn mà nói, đã tu luyện rồi thì tu luyện thôi không có gì to tát cả, vả lại công pháp này quả thật không tồi, trộm đồ thật rất dễ sử dụng. Nhưng những lời sau đó đối với Lâm Phàm dường như là nghe sai rồi.
Lâm Vạn Dịch trầm giọng nói: "Tán công."
"Cha, người nói gì vậy?"
Lâm Phàm mơ hồ rồi, lão cha sao có thể bảo mình loại bỏ công pháp chứ, chẳng dễ dàng gì mới tăng thêm được một chút công pháp, bây giờ lại muốn bản thân loại bỏ, thật là quá đáng.
"Ngươi có biết, trên thân ngươi đang giấu một nhân tố vừa nguy hiểm, vừa bất ổn hay không? Bí tịch bất truyền của Trùng Cốc cho dù là đệ tử Trùng Cốc cũng không thể tu luyện, ngươi là một người ngoài lại tu luyện rồi, nếu như để người của Trùng Cốc biết được, ngươi còn có mạng để sống tiếp sao?"
Lâm Vạn Dịch nghiêm nghị nói.
Lâm Phàm không cho là đúng, nói: "Cha, không phải ta còn có người che chở sao, huống hồ hài nhi ở tại U Thành, cũng không ra ngoài làm loạn."
Ngô lão nói: "Công tử, lão gia đây là muốn tốt cho người, không thể tu luyện bí tịch bất truyền của Trùng Cốc, nếu như bị phát hiện, đến lão gia cũng khó có thể bảo toàn mạng công tử được."
Người không biết sự tồn tại của Trùng Cốc, không cách nào tưởng tượng được sự lợi hại của Trùng Cốc. Mà hắn cùng lão gia đã trải qua uy lực và thủ đoạn thiên kỳ bách quái, khó lòng phòng bị của Trùng Cốc rồi. Người thường gặp phải đệ tử Trùng Cốc chỉ có một con đường chết.
"Không phải khủng bố như vậy chứ."
Lâm Phàm cảm giác việc này làm sao lại như vậy chứ, không phải là tu luyện một môn công pháp thôi sao.
"Không khủng bố?"
Lâm Vạn Dịch phẫn nộ trừng Lâm Phàm, nói: "Khi ngươi biết rõ sự khủng bố của bọn chúng, thì ngươi đã là một cỗ thi thể rồi. Nghe lời cha, tán công đi, về sau đừng động đến môn công pháp này, đây không phải là người ngươi có thể đụng."
Lâm Vạn Dịch nói: "Nếu như bị phát hiện, cha có thể bảo vệ ngươi, nhưng không thể bảo vệ ngươi cả một đời, chỉ cần Trùng Cốc xác định giết ai thì sẽ không dừng lại, chỉ đến khi mục tiêu tử vong mới có thể dừng tay."
Lâm Phàm trong lòng cảm thấy khó chịu, tu luyện cái công pháp còn phải lo lắng những điều này. Đây là do thực lực bản thân không đủ mạnh mới phải không chết thì không ngừng. Nếu có thực lực cường đại, có thể trực tiếp đối kháng Trùng Cốc, thì tu luyện bí tịch bất truyền ngay trước mặt bọn họ, bọn chúng cũng không ai dám nói gì.
"Cha, vậy bây giờ nhi tử loại bỏ kiểu gì?"
Lâm Phàm có cảm thấy cuộc sống này không phải là mình mong muốn. Hắn muốn sống cuộc sống vô ưu vô lo, mỗi ngày tỉnh dậy là ăn uống chơi bời. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, thật sự là quá đáng, tất cả đều là bị ép buộc.
Lâm Vạn Dịch nắm tay Lâm Phàm, truyền một luồng nội lực vào trong cơ thể hắn, sau đó quấn chặt lấy nội lực đặc thù của “Ngự Trùng Thuật".
“Phanh!” một tiếng, nội lực đặc thù của Ngự Trùng Thuật trong nháy mắt vỡ vụn, biến mất trong cơ thể.
"Điểm nộ khí +1000."
Lúc đầu hắn không định để lão cha loại bỏ công pháp, nhưng nếu không loại bỏ, chỉ sợ lão cha muốn đập chết chính mình, thật không nghĩ đến khoảnh khắc vừa mới loại bỏ công pháp lại có điểm nộ khí gia tăng. Cái này giống như tiêu hao điểm nộ khí lúc tu luyện "Ngự Trùng Thuật", sau khi loại bỏ công pháp, lại trả trở về?
"Phàm nhi, đừng trách cha, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, người sống mới là hy vọng lớn nhất, “Ngự Trùng Thuật” không phải thứ tốt lành gì, tu luyện tới cảnh giới cao sẽ có thiên kỳ bách quái các loại tác dụng phụ."
"Theo vi phụ biết, đã từng có người tu luyện Ngự Trùng Thuật của Trùng Cốc đến cảnh giới cao thâm, cuối cùng xảy ra biến hóa quỷ dị, cái mông mọc trên đầu, đầu mọc dưới mông."
Lâm Vạn Dịch lời nói thành khẩn, như đang kể chuyện cho trẻ con nghe, ban đêm không ngủ sẽ bị người khác mang đi vậy.
"Cha, người đây là làm nhục chỉ số thông minh của con có phải không?"
Lâm Phàm nhìn lão cha, vì không cho mình tu luyện, những lời này đều nói ra được. Còn mông mọc trên đầu, vậy đại tiện không cần cởi quần, tiện lợi nhiều.
"Công tử, lão gia nói đều là thật đấy."
Ngô lão cũng bị những lời nói của lão gia dọa cho ngây người, chỉ có thể cứng đầu giả bộ như thật.
"Thôi đi, không nhắc đến chuyện này nữa, dù sao cũng loại bỏ công pháp rồi."
"Cha, hài nhi cáo từ."
Lâm Phàm lắc đầu, rời khỏi thư phòng. Lão cha chỉ vì lừa người, những việc không đáng tin này cũng có thể nói ra, quá khủng bố rồi.
Tiêu hao một ngàn điểm nộ khí.
Công pháp: Ngự Trùng Thuật (nhập môn).
"Hầy, chẳng thú vị gì cả."
Lâm Phàm lắc đầu, bỏ đi bỏ lại đều giống nhau. Mới vừa loại bỏ, còn không phải lại tu luyện xong rồi.
Tiểu Phụ Trợ này quả thật không tồi, rất tiện lợi!