Chương 59: U Thành vẫn là rất an toàn!
Viện lạc.
Lâm Phàm nhàn rỗi không có việc gì làm, yên tĩnh, Lương Dung Kỳ không ra, U Thành lại không có ngày vui sướng rồi. Còn về phần lão nhị Viên gia không thể không nói, vận khí có chút tốt.
Hắn đi dạo ở U thành cũng chưa gặp tên tiểu tử này, quá cảnh giác, sợ là đang trốn tránh hắn đây, biết rõ hắn là nguy hiểm tồn tại cho nên không dám đầu đụng vào.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có khả năng này thôi.
Xem xét Tiểu Phụ Trợ
Bảng số liệu, điểm nộ khí không tồi, tăng trưởng không ít.
Điểm nộ khí: 5826.
"Tu luyện kỳ thật không khó, rất đơn giản, cũng rất dễ dàng, chỉ cần tăng thêm điểm thì thành công, hiện tại tình huống đối với ta cũng không tốt, tên thích khách thần bí vô tung cũng không biết lúc nào sẽ đến, chỉ có thể trước luyện trước chút thực lực."
Bảng thống kê số liệu của Tiểu Phụ Trợ, phương hướng chọn lựa thật sự là quá lớn.
Thể phách có thể tăng.
Nội lực có thể tăng.
Tâm pháp, công pháp đều có thể tăng thêm chút.
Muốn tăng tối đa những thứ này, cũng không biết cần bao nhiêu điểm nộ khí. Lâm Phàm không có chứng bệnh lựa chọn khó khăn, trực tiếp xác định nội lực.
Thứ đồ chơi này có chút lợi hại.
Tăng điểm! 90 điểm nội lực dần dần tăng lên, từng điểm từng điểm nhảy lên.
Nội lực: 120 (võ đạo tứ trọng)
Cứ như vậy tiêu hao ba ngàn điểm nộ khí.
Lúc này, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, cảm ngộ được động tĩnh của nội lực, lớn mạnh, đang không ngừng lớn mạnh. Nội lực lớn mạnh chính là vô duyên vô cớ mà ra, bù đắp được người khác khổ tu luyện nhiều năm mà ra thành quả. Với tốc độ này làm cho người ta không dễ thích ứng, quá nhanh, vẫn còn chưa dùng tâm để cảm nhận thì đã kết thúc rồi.
"Ừm, quả thật có thể nội thị."
Trong đầu Lâm Phàm hiện rõ kết cấu bên trong cơ thể, giống như xem ảnh chụp vậy, còn rõ ràng hơn cả ảnh chụp. Nội lực được dẫn dắt, giống như trong kinh mạch có một loại năng lượng trong suốt đang lưu động.
Đây là nội lực.
"Nội lực đã đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng thì có thể nội thị, có chút lợi hại."
Võ Đạo Thập Nhị Trọng, mỗi một trọng đều có thể kích phát ra năng lực đặc thù. Đây là trọng thứ tư có chút ý nghĩa nha, có thể nội thị rất không tồi, tiếp sau đó bên trong phải nghĩ cách tạo một môn công pháp cực mạnh mới được………
Tên thích khách chưa chắc đã đến, chỉ cần đêm nay hắn không đến, vậy bản công tử tạm thời là an toàn, có lẽ tên thích khách đã quên ta rồi cũng nên.
Ban đêm, Trời vừa tối!
Lâm phủ lại yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu có tiếng hét thất thanh truyền đến, còn có tiếng kêu thảm thiết, càng nhiều là tiếng mắng chửi.
Tiếng kêu rên không ngừng, trong hậu viện thỉnh thoảng có khói lửa bốc ra. Cũng không biết đã xảy ra sự việc thảm khốc gì.
Trời vừa sáng
Cẩu Tử cũng có cảm giác sau gáy có chút đau xót, cũng không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, một chút tri giác cũng không có, theo thường lệ hắn vẫn bưng chậu nước rửa mặt chờ ở bên ngoài. Hồi lâu cũng không nghe thấy âm thanh công tử ra khỏi giường.
Thấy sắc trời không còn sớm Cẩu Tử thích dò hỏi: "Công tử, người đã tỉnh dậy chưa?"
Không có âm thanh trả lời.
Kẹt kẹt!!!!!
Đẩy cửa phòng ra, Cẩu Tử phát hiện công tử đang ngồi ở trên giường, lưng quay về phía hắn không động đậy nhúc nhích, hình như đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó, hắn có chút hoảng hốt cho rằng công tử gặp phải bất trắc gì.
"Công tử."
"Đừng tới đây, ra ngoài."
m thanh của Lâm Phàm rất trầm thấp, giống như vừa nhận phải một đả kích nào đó, thúc giục nói: "Nghe ta, đi ra ngoài, hôm nay không ai được phép bước vào."
Cẩu Tử không biết làm sai gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nghe theo sai bảo của công tử, đặt chậu nước rửa mặt ở một bên, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Lâm Phàm xác định không có người, đi đến trước gương và sờ lấy mặt, nói:
"Con em nó, ta đã đắc tội với ai, ngươi có gan thì một đao chém chết ta đi, cảm giác này chẳng khác nào bị giày vò tra tấn!"
Tối hôm qua tên thích khách kia lại tới.
Hắn ngủ rất say, còn mơ tới bản thân trở thành gia chủ Lâm gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hoành hành không sợ, không ai dám trêu chọc, giấc mộng chưa đến hồi kết thì bị tên thích khách làm gián đoạn.
Một trận chiến đấu kịch liệt dị thường.
Nội lực đã đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng, Hổ Sát Đao Pháp uy thế cương mãnh vô cùng, dưới uy thế phi phàm của một đao hạ xuống, không ai có thể ngăn cản uy thế này.
Nhưng không có, tất cả đều là giả tạo, không tồn tại.
Tên thích khách kia rất mạnh so với lần trước còn cuồng bạo hơn, nhiều lần bức hắn đến gần chết. Nếu như không phải dục vọng cầu sinh lớn mạnh chống đỡ lấy, sợ rằng hắn sớm đã chết rồi.
Lâm Phàm cúi đầu xuống trầm tư không nói câu nào. Tại sao lại muốn như thế này? Đây căn bản là không muốn cho hắn bình yên qua ngày sống.
"Tu luyện, bản công tử nhất định phải tu luyện, không vì cái gì khác, chính là đánh tên thích này cho sấp mặt, nếu không cả đời này không sống yên ổn được."
Lâm Phàm nắm chặt mười đầu ngón tay, trong lòng có một cổ khí nghẹn, đây là sự không cam lòng, chỉ có hắn mới được ỷ vào thân phận ức hiếp người khác, không ai có thể ức hiếp hắn được.
Bên ngoài.
Cẩu Tử cảm thấy bất an trong lòng, công tử có điểm gì khác lạ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Cho dù hắn có suy nghĩ thế nào thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì
Tại đại sảnh.
Lâm Vạn Dịch ngược lại nhàn nhã vô cùng. Ban ngày thì thưởng thức trà, ban đêm che mặt hóa thân thành thích khách từ từ dạy bảo tên nghịch tử. Tên nghịch tử đó cũng không làm hắn thất vọng, cuối cùng đã có chút tiến bộ.
Ngô lão nói: "Lão gia, công tử ngày càng tiến bộ, ngài cũng có thể yên tâm rồi."
Hắn kỳ thật rất đồng tình với công tử. Một mực lo lắng sợ bị thích khách là cha ruột đóng vai, ra tay cũng vô cùng lợi hại.
"Thật là không tồi, nội lực đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng, tiến bộ cấp tốc, nhưng mà quá quỷ dị, tiến bộ quá nhanh, nghịch tử này không phải là có kỳ ngộ gì phải không?"
Lâm Vạn Dịch nghi hoặc vô cùng. Thường nhân muốn đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng cần phải có thời gian, thời gian là dựa vào năm tính toán. Nghịch tử này tốc độ tiến bộ quá nhanh.
Đoạn thời gian trước mới đạt Võ Đạo Tam Trọng vậy mà đêm qua đã đạt tới Võ Đạo Tứ Trọng. Cắn thuốc cũng không có gặm nhanh như vậy.
Ngô lão cười nói: "Có lẽ đây chính là hậu tích bạc phát."
Lâm Vạn Dịch không tin tưởng cái gọi là hậu tích bạc phát, đánh rắm thì có, tên tiểu tử này còn có hậu tích bạc phát, cũng không biết là hắn gặp vận khí gì?
Hắn không để ở trong lòng, hồi còn trẻ hắn cũng có lúc gặp vận may.
"Vạn Lý Sơn nơi đó bình chướng thế nào?"
Lâm Vạn Dịch hỏi.
Ngô lão biểu lộ nghiêm túc nói: "Lão gia, tiểu nhân đã đi thăm dò thấy rất ổn định, tạm thời còn không có vấn đề gì, nhưng căn cứ tình huống trước đây, sợ là nội trong những tháng này sẽ mở ra."
Vạn Lý Sơn cách U Thành mấy trăm dặm, liên miên núi lớn, mênh mông vô bờ. Nếu tới đó mà không quen thuộc địa hình thì có vào mà không có ra.
Ngô lão hỏi: "Lão gia, qua đoạn thời gian nữa, có phải người muốn đưa công tử đi rèn luyện không?"
Dù là lão gia không nói, nhưng hắn cũng có loại cảm giác này.
Với sự tu luyện của công tử có ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì thậm chí còn trở thành vướng bận.
"Ừm, ta đang suy nghĩ đưa hắn đến chỗ nào.”
“Hừ.. đều tại ta, lúc tuổi còn trẻ đắc tội quá nhiều người, nếu để cho bọn hắn biết rõ, ta đưa nhi tử ra ngoài, vậy chúng sẽ đến ức hiếp chết Lâm Phàm."
Lâm Vạn Dịch đau đầu vô cùng.
Lúc tuổi còn trẻ gây chuyện, không nghĩ rằng mình sẽ có con, cho nên căn bản không có để ở trong lòng. Sau này do không cẩn thận, xảy ra sự việc hoang đường, có người bụng to lên, do vậy phải chịu trách nhiệm.
Mấy chục năm qua trôi qua. Nghĩ đến còn có việc này thì đau đầu vô cùng.
Đưa đến đâu, rốt cuộc đến chỗ nào mới an toàn.
Ngô lão không có lời nào để nói, sự cương mạnh của lão gia hắn cũng đã nhìn qua, còn về kẻ thù nhiều thì cũng không nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. U Thành vẫn là an toàn nhất.