Chương 60: Định luật chân hương!
Lâm Phàm ở trong phủ một ngày, đây là chuyện hết sức kỳ lạ. Người không ở yên như Lâm Phàm mà lại ở nhà một ngày, đó là chuyện trước nay chưa từng thấy, đây là chuyện làm người ta kinh ngạc chấn động đến mức nào cơ chứ.
Thư Các, là nơi tàng trữ thư tịch, công pháp, tâm pháp của Lâm Phủ.
"Bổn công tử chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải đẩy cánh cửa này ra a."
Lâm Phàm đứng ngoài nhìn cánh cửa mà trong lòng có chút loạn. Những ngày khổ sở sống ở trái đất thật khiến con người ta chán chường, thoáng cái đã đến nơi này trở thành một công tử phú gia, đó là nhân sinh gặp phải thay đổi cực lớn, thế nên chắc chắn phải hưởng thụ đúng không. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra hưởng thụ thì vẫn có thể hưởng thụ, bất quá vẫn mang theo một chút nguy cơ, đó là hắn thường bị người khác bức bách, vậy thì hưởng thụ thế quái nào được.
"Công tử."
Hai hộ vệ canh giữ thư các đều là cao thủ, thực lực không yếu nhược thậm chí là còn rất mạnh. Nhìn tinh khí thần của đối phương, còn có đôi mắt có thần kia thì liền có thể nhìn ra thực lực của hai thị vệ này, chỉ sợ là hai người này chính là cao thủ mạnh nhất trong Lâm phủ.
Lâm Phàm phất tay nói: "Mở cửa."
Toàn bộ Lâm phủ có thể ra vào thư các thì ngoài lão gia ra cũng chỉ có công tử thôi, vậy nên hai tên thị vệ không nhiều lời mà đặt hai tay lên cửa sắt vận chuyển nội lực, cửa sắt “kẽo kẹt” một tiếng đã chầm chậm mở ra.
Hai cánh cửa sắt này, một cánh thôi cũng đã nặng tới ngàn cân, cần phải đồng thời mở ra.
Bên trong có hơi tối, Lâm Phàm dù kháng cự nhưng đã tới nơi này thì cũng đã làm công tác chuẩn bị rồi. Bước vào bên trong, thị vệ liền đem cửa sắt đóng lại, hai người nhìn nhau một cái.
"Công tử, tới thư các rồi."
"Phải rồi, công tử đích thực đã tới thư các rồi."
Hai người đồng thanh nói giống như đã phát hiện ra được một đại lục mới, sau đó một trong hai thị vệ kinh hô muốn đi tìm lão gia. Bọn họ đã canh giữ thư các này từ rất lâu rồi, từ lúc công tử mới sinh ra thì bọn họ cũng đã ở đây. Thân là người canh giữ các họ luôn hi vọng công tử nhà mình sẽ có thể thường xuyên đến thư các, vậy mới có thể nói rằng bọn họ là hộ vệ bảo hộ truyền thừa của Lâm gia, có cảm giác sứ mệnh trọng đại.
Nhưng hiện thực khiến con người ta sợ hãi chính là nhiều năm như vậy, vẫn con em nó chưa bao giờ thấy công tử đến nơi này một lần, đến đi qua cũng còn chưa bao giờ.
"Cũng coi như là tạm được."
Lâm Phàm nhìn nhìn xung quanh một phen, vốn dĩ ở đây rất rối nhưng đương lúc hắn bước vào thì nơi đây liền sáng lên, ánh sáng không phải từ nến phát ra mà là từ những khối đá phát quang. Hắn càng ngày càng cảm thấy nhà mình thật bất phàm, cho dù là hai nhà Viên Lương hợp lại chỉ sợ cũng chẳng có được một tòa thư các như thế này.
Tủ sách đều được làm bằng gỗ, nhìn còn có chút cổ nhưng tuyệt đối không mục nát tí nào, bên trên còn bày rất nhiều thư tịch, còn có phiếu tên sách rủ xuống. Loại quyền cước, công pháp, đao pháp, nội công vô cùng đa dạng phong phú, giống như là một tòa tàng thư các vậy.
Lấy xuống một cuốn Kim Cương Bàn Nhược Chưởng để xem. "Đây là cái gì vậy?"
Lâm Phàm nhìn thấy tên của công pháp này trong phút chốc liền ngốc lăng luôn. Kim Cương Bàn Nhược Chưởng này là từ đâu đến vậy, nếu như hắn nhớ không nhầm thì đây hình như là sách trong tiểu thuyết võ hiệp, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm mà.
Nhẫn nại một chút lật trang đầu tiên ra: "Kim Cương Bàn Nhược Chưởng là tuyệt học trấn giáo của Kim Cương Giáo, mười hai chiêu thiếu mười, không hoàn chỉnh."
"Dọa chết ta rồi, ta đã nói mà, đây sao có thể là bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm được, nếu không bổn công tử đã hoài nghi bản thân mình có phải tới lộn chỗ hay không rồi."
Lâm Phàm vỗ vỗ đầu, tự cảm thấy bản thân vớ vẩn.
Nhưng cũng thật đáng tiếc, thứ đồ không hoàn chỉnh này thiếu tận mười chiêu thì còn tu luyện cái quái gì nữa, mất hết cả thú vị. Bất quá cũng thôi vậy, xem trước một chút rồi nhớ kỹ.
Đại sảnh.
"Lão gia, lúc nãy công tử đã đến thư các chọn công pháp."
Thị vệ canh giữ thư các đến bẩm báo.
Lâm Vạn Dịch nghe thấy lời này cũng có một chút kinh ngạc, ánh mắt hiện lên nét vui mừng, nói: "Ngươi nói thật sao?"
"Tất cả đều là thật ạ."
Thị vệ đáp.
Đây là chuyện mà hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin, công tử thế mà lại đến thư các xem.
"Đem công pháp số một, số bốn và số sáu cho hắn thấy."
Lâm Vạn Dịch nói, công pháp trong thư các không chỗ nào là lão không biết, thậm chí còn tu luyện qua không ít. Những công pháp lão vừa nói chính là những công pháp mà lão cảm thấy mạnh nhất, cũng là những công pháp được giấu kỹ nhất, cho dù là người thường có thể vào thư các thì cũng khó tìm ra được những công pháp này.
"Vâng, lão gia."
Thị vệ nhanh nhẹn trở về hoàn thành công việc mà lão gia giao phó.
Lâm Phàm tạm thời vẫn chưa chọn công pháp mà chỉ đi bốn phía xem xét. Bản thiếu rất nhiều mà bản đầy đủ thì lại rất ít, những bản đầy đủ thì lại chỉ là công pháp phổ thông, chính là những đao pháp cơ bản như Hổ Sát Đao Pháp, những bộ này thường chú trọng vào tu luyện cơ bản. Nhất là sau khi hắn đem Hổ Sát Đao Pháp tu luyện tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân thì những đao pháp cùng hàng khác, trên cơ bản là không có nhiều bộ có thể đối kháng được.
Bịch! có thanh âm truyền tới, thì ra là một cuốn bí tịch bị rơi xuống đất, nhặt lên xem một chút.
"Lôi Đao Tứ Thức."
Môn đao pháp này còn ngang tàn hơn cả Hổ Sát Đao Pháp, tất cả cũng chỉ có bốn chiêu. Nhưng cho dù chỉ có bốn chiêu thì nó cũng đủ cho một người tu luyện cả đời.
"Công pháp này xuất hiện có chút kỳ lạ, xung quanh không có gió cũng không có chuột, sao nó có thể tự nhiên mà rơi xuống được."
Lâm Phàm cầm bí tịch tự nói một mình. Đang xem xét kỹ càng một phen thì tiểu phụ trợ đã ghi lại rồi, sau đó hắn ném luôn công pháp đi.
Bịch! Vừa định xoay người đi thì lại có một cuốn công pháp nữa rơi xuống.
"Kỳ quái thật!"
Lâm Phàm nhìn khắp bốn phía, hay là có cửa ngầm nhỉ, kẻ nào đang chơi đùa với hắn vậy, biết hắn không tìm được công pháp nên cố ý chỉ điểm cho hắn sao.
Lại nhặt lên xem lần nữa: "Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ."
Lại đang xem thì tiểu phụ trợ lại tiếp tục ghi nhớ vào, và sau đó hắn cũng lại ném đi tiếp.
Bịch! Lại là một quyển công pháp nữa rơi xuống.
"Haha."
Lâm Phàm lắc đầu, coi hắn là tên ngốc chắc.
"Bất Động Minh Vương Thể."
Đây là ngoại công, tu luyện sẽ có tác dụng cường tráng thân thể, đây cũng là công pháp mà bây giờ hắn đang thiếu thốn. Chính là luyện công pháp này sẽ có chút giống với công pháp của Phật Môn.
Mặc kệ đi, cứ xem trước rồi nói sau vậy. Tiểu phụ trợ tăng lên, Thể phách: 90 (võ đạo tam trọng)
Nội lực: 120 (võ đạo tứ trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (nhị trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (nhập môn), Bất Động Minh Vương Thể (chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (chưa nhập môn), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (chưa nhập môn).
Điểm nộ khí: 2826.
Lâm Phàm bảo hai thị vệ bên ngoài mở cửa, thị vệ ngây người, mới như vậy mà công tử đã chọn xong công pháp rồi sao, tốc độ này cũng quá nhanh rồi thì phải.
Kẽo kẹt!
Cửa sắt mở ra, các thị vệ phát hiện hai tay công tử trống không đi ra, nghi hoặc hỏi: "Công tử không chọn được bí tịch nào sao?"
"Chọn được rồi, tạm thời không nói."
Lâm Phàm rời khỏi chỗ này.
Các thị vệ liền vội vàng đi bẩm báo tình hình với lão gia, công tử tay không đi ra như vậy, bọn họ cố ý đẩy ra ba môn công pháp rốt cuộc công tử có nhìn thấy hay không.
Lúc Lâm Phàm về tới hậu viện thì điểm nộ khí đột nhiên tăng lên.
“Nộ khí +333”
Lâm Phàm ngẩn người, bổn công tử lần này lại đắc tội ai vậy, hôm qua không ra ngoài, hôm nay cũng chưa làm gì hết mà, sao lại có điểm nộ khí được đưa đến thế này.
Trừ khi là Lương Dung Kỳ đang nằm trên giường càng nghĩ càng tức, nếu là như vậy thì hắn nguyện ý gánh chịu nộ hỏa của đối phương, có bao nhiêu thì đến bấy nhiêu đi, hắn tuyệt sẽ không từ chối, để cho nộ hỏa mãnh liệt thêm cũng được.
Cộng điểm..
Thể phách: 120 (võ đạo tứ trọng)
Tiêu hao 3000 điểm nộ khí, tăng thể phách lên tới cảnh giới Võ Đạo Tứ Trọng, mà điểm nộ khí chỉ còn lại có 159 điểm. Nội ngoại song tu đồng thời tiến bộ, con đường này đi cũng không tệ.
Đột nhiên lâm phàm nghĩ tới một biện pháp nên muốn thử một chút.
Tán công, nội lực không có, điểm nộ khí +12000, tăng điểm Bất Động Minh Vương Thể, 12000 điểm nộ khí lại chỉ có thể tăng Bất Động Minh Vương thể tới cảnh giới “đăng phong tạo cực”.
Rắc rắc!
Nội lực có một cỗ lực lượng cuồng bạo phảng phất giống như muốn bạo phát mãnh liệt, một quyền đánh tới, âm thanh có chút trầm đục nhưng trong không khí lại chấn động.
Lợi hại.
Tán công cộng điểm nộ khí vào hỗn nguyên toái ngọc thủ, vẫn như cũ bị đứng lại tại cảnh giới “đăng phong tạo cực”, còn cách Phản Phác Quy Chân một khoảng lớn.
Hắn đưa năm ngón tay ra không có nội lực chống đỡ, uy thế của hỗn nguyên toái ngọc thủ không thể bạo phát toàn bộ ra. Màu da trên tay xảy ra biến hóa, từ màu bạc biến thành màu trắng long lanh rồi lại biến thành một màu đen, còn có từng trận sương mù đen từ trong tay tản ra bốn bức tường xung quanh. Năm ngón tay ấn một cái không có dùng lực, thì trên tường liền in dấu bàn tay năm ngón.
"Lợi hại, một chưởng này mà vỗ xuống thì còn không phải vỗ cho người ta phanh thây còn gì."
Lâm Phàm kinh ngạc kêu một tiếng.
Tiểu phụ trợ không hổ là tiểu phụ trợ, có nhân tính hóa như vậy.
Tùy ý tẩy điểm, không thoải mái thì liền tẩy điểm, tẩy tới mức phù hợp nhất với năng lực của bản thân.
Tán công, cộng điểm cho Lôi Đao Tứ Thức, tổng cộng có bốn chiêu là Sơn Hà Động, Kim Ngọc Toái, Quỷ Thần Kinh, Thiên Địa Diệt. Bộ môn đao pháp này cần nội lực chống đỡ, trực tiếp tán ra thể phách, nội lực tăng cao tới Võ Đạo Tứ Trọng. Lôi đao tứ thức vẫn như cũ chỉ có thể tăng tới “đăng phong tạo cực”.
"Thiên Địa Diệt."
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, bổ ra một đao, đao quang vô ảnh, tốc độ cực nhanh, thân đao ma sát với không khí hình thành lôi đình sấm sét, còn có chút điện lưu nhỏ bé tung hoành. Đao khí ngưng tụ, hoa quang bắn tung tóe.
Trong nháy mắt xuất hiện một cái khe rãnh lan dài tới mười mét, quá nhanh rồi, căn bản không thể nhìn kỹ được nó hình thành như thế nào.
Tán công, khôi phục lại cộng điểm lúc trước, hắn có chút hưng phấn, ba bộ công pháp này rất mạnh nhưng nội ngoại đều cần thiết. Bây giờ thể phách và nội lực vẫn chưa đủ cường đại, nếu sau này biến thành ngày càng cường đại thì uy thế của nó sẽ càng thêm khủng bố.
Lâm Phàm đứng tại chỗ tự thầm nói: "Tiểu phụ trợ a tiểu phụ trợ, ngươi luôn mê hoặc bổn công tử như vậy a."
Hắn không muốn nếm thử định luật chân hương* đâu.
(*Ý là đột quỵ chết)
Đây là sự tồn tài còn đáng sợ hơn cả định luật nhân quả, dù ngươi có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, kết quả đều không thể chống lại.