Chương 61: Thật sự là ta đến thăm ngươi!
Lâm Vạn Dịch từ chỗ tên thị vệ đó biết được, tên nghịch tử kia vào Thư Các không bao lâu thì đi ra, việc này làm ông ta tức giận đến đau gan.
Cố ý cho hắn nhặt được ba môn công pháp, thật sự là không nhìn thấy sao?
Ngay cả công pháp cũng không mang ra ngoài, thế còn tu luyện cái gì?
Sự chờ mong lúc trước bây giờ đã hoàn toàn biến thành tuyệt vọng, nghĩ quá nhiều rồi, tên nghịch tử này vẫn ngựa quen đường cũ. Thậm chí đã lười đến mức không muốn đi tìm tên nghịch tử đó nữa.
Xem ra chỉ còn cách tối nay đi tìm nghịch tử này từ từ nói chuyện để hắn biết rõ, nếu để cha của ngươi tức giận thì cuộc sống của ngươi sẽ rất bi thảm.
Hậu viện.
Lâm Phàm đã thử phương pháp tu luyện tắm điểm, khá tâm đắc, rất cường đại, về sau sẽ từng bước đi sâu nghiên cứu, chậm rãi cảm ngộ.
Lâm Phàm nói: "Cẩu Tử, ngươi đi mua chút thuốc bổ cho bản công tử."
Cẩu Tử đáp vâng, nhưng trong lòng không nghĩ ra là có ai sinh bệnh, công tử muốn làm gì nhỉ?
"Công tử, mua thuốc bổ gì?"
Lâm Phàm trầm tư một lát: "Có người nói củ cải giống như nhân sâm, ăn nhiều sẽ tốt cho thân thể, vậy mua chút củ cải đi, và mua thêm chút rau dền đỏ xào lên có màu đỏ, chắc hẳn là sẽ bổ huyết, vậy mua hai thứ này cho ta, hộp quà đóng gói đẹp mắt một chút, đợi lát nữa công tử ta muốn đi thăm một người, mau đi đi."
Lương Dung Kỳ, người này thế nào?
Nói thật, người này không tệ, mặc dù có chút phách lối, nhưng trong khoảng thời gian này đã cho ta rất nhiều điểm nộ khí. Chỉ cần có chút lương tâm thì nên đi thăm người ta một lần.
Cẩu Tử hoàn toàn không hiểu gì. Công tử lại muốn làm cái gì đây?
Nếu như là đi thăm người khác không phải nên mang một vài thứ trân quý, ví dụ như trong phủ có nhiều nhân sâm trăm tuổi và còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm khác hay sao. Còn về củ cải và rau dền đỏ, những thứ này đều là vật thông thường. Nhưng đây là do công tử sai bảo nên chỉ có thể làm theo, còn về sau này xảy ra chuyện gì tạm thời không cần nghĩ làm gì.
Một lúc sau, công tử đã chuẩn bị kỹ càng thuốc bổ, đến hộp quà cũng chuẩn bị tỉ mỉ, vẻ ngoài đẹp đẽ, nhìn là biết đồ tốt.
"Đi, xuất phát."
Ở nhà nửa ngày, thú vui cuộc sống quá ít, chỉ có hành tẩu bên ngoài, hít thở không khí mới mẻ thì mới có thể cảm nhận được là mình còn sống.
Cổng Lương phủ.
Cẩu Tử không hiểu nổi, hắn nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều, nhưng không ngờ công tử sẽ đến nơi này.
Thời điểm hai tên thị vệ trông cửa Lương phủ phát hiện ra Lâm gia công tử đến thì trong lòng chúng có chút hoảng hốt. Tam công tử nhà chúng gần đây có phần thê thảm. Có người ngầm truyền bá rằng tam công tử bị hại thảm như vậy là do Lâm gia công tử. Đây là một nhân vật nguy hiểm, là cao thủ, không thể tùy tiện gây chuyện, nếu không sẽ rước họa vào người.
"Phiền các ngươi thông báo một chút, bản công tử ta tới thăm Lương tam đệ." Lâm Phàm nói rồi sau đó chỉ tay vào số thuốc bổ, nói: "Yên tâm đi, ta mang thuốc bổ tới."
Hai tên thị vệ nhìn Lâm Phàm có chút nghi ngờ, trong lòng ý nghĩ, ta tin ngươi không phải là đồ ngu sao. Con người này rất xấu xa. Nhưng chúng vẫn lập tức đi thông báo, thân phận địa vị không ngang nhau, nói trắng ra bọn chúng chỉ là thị vệ, sao có thể tranh luận với Lâm gia công tử tranh luận chứ, có chết cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.
Rất nhanh! Thị vệ đi theo Lương lão gia ra cửa.
Lúc Lương lão gia biết được Lâm gia công tử tới thăm, lão ngây người ra như gặp quỷ. Mặt trời chắc mọc từ hướng tây rồi, tiểu tử này còn muốn tới thăm tam nhi của ta. Trong hồ lô này không biết bán thuốc gì?
"Hiền chất, sao ngươi có thời gian đến chỗ của ta?"
Khuôn mặt Lương lão gia nở nụ cười nhưng cũng chớ xem thường nụ cười này, nụ cười này rất quỷ quái.
Giống như đang nói thằng nhãi ranh này, ngươi hại tam nhi nhà ta chưa đủ hay sao còn dám vác mặt tới đây?
"Lương lão gia, tiểu điệt thấy Lương tam đệ nằm trên giường đã nhiều ngày không dậy, trong lòng có chút lo lắng nên cố ý mang theo một số thuốc bổ tới đây thăm hỏi."
"Trước kia ta và Lương tam đệ là có chút hiểu nhầm, nhưng oan gia nên giải không nên kết nên mới đến hỏi thăm."
Lâm Phàm tỏ ra chân thành, lời nói giống như thật vậy.
Lương lão gia nhìn Lâm Phàm, cảm thấy quái dị. Hẳn là mặt trời đã mọc từ hướng tây chăng?
"Xem ra hiền chất đã lớn rồi, còn đứng ngây người ra đó làm gì, vào đi."
Lương lão gia cười nói.
Tam đại thế gia của U Thành, quan hệ bên ngoài nhìn rất tốt, gặp mặt không phải xưng Lâm huynh thì lại gọi Viên huynh nhưng sau lưng thì chửi ngay lão cẩu. Xung đột bên ngoài sẽ không tồn tại, tối đa chỉ sau lưng đối chọi với nhau, vỗ mông một cái lại thân thiết giống huynh đệ. Mối quan hệ cứ như vậy kéo dài rất lâu rồi.
Lâm Phàm cười lớn bước vào Lương phủ, đi về phía phòng của Lương Dung Kỳ, nói: "Lương lão gia không cần đưa ta đi đâu, ta đi thăm Lương tam đệ là được rồi, nói chuyện phiếm vài câu, hiền chất sẽ đi liền."
Cũng không đợi Lương lão gia nhiều lời, Lâm Phàm đi về phía trước.
Lương lão gia nhìn vậy thì cũng không nhiều lời, nơi này là Lương gia, tên tiểu tử này chắc không dám làm loạn gì, cho nên có thể an tâm được.
Lạc Viện.
Lâm Phàm đứng ngoài cửa, hắn nghe thấy trong phòng có tiếng rên nhẹ, thanh âm có chút đau đớn.
"Cộc cộc!"
Lương Dung Kỳ có khí nhưng vô lực nói: "Vào đi."
Vết thương trên người chưa khỏi, phụ thân ra tay thật quá tàn bạo, đánh đến xương cốt đều sắp gãy rồi.
Lâm Phàm đẩy cửa bước vào, "Lương huynh, ta tới thăm người đây."
Lương Dung Kỳ nằm ở trên giường. trên tay cầm một quyển sách, lấy tri thức trong sách làm sức mạnh đối kháng với vết đau trên thân thể, nhưng khi nghe thấy giọng nói này thì bàn tay đang cầm sách run lên một cái, nhưng sau đó hắng giọng nói:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn thực sự tức giận, người hắn không muốn nhìn thấy nhất là tên khốn này.
Điểm nộ khí +88.
Có lẽ vết thương trên người ảnh hưởng đến điểm nộ khí của hắn, lúc trước đã phá kỷ lục lên đến 100 điểm nộ khí nhưng sau đó hạ xuống còn có 2 chữ số.
"Lương huynh, đừng kích động, có lời gì thì từ từ nói, giữa chúng ta thật ra không có mâu thuẫn lớn như vậy, nhìn ta mang thuốc bổ đến thăm ngươi đây." Lâm Phàm đập tay vào túi đồ mang đến.
Lương Dung Kỳ đang định giấu quyển thư tịch đang cầm trong tay vào chăn nhưng lại bị Lâm Phàm nhìn thấy, "Thật có nhã hứng, quyển « Thiếu phụ A Trân » này trong văn học hàm ý rất cao, Lương tam đệ quả nhiên là người có ăn học."
Điểm nộ khí + 111.
Cuối cùng đã phá kỷ lục qua 100 rồi.
Lương Dung Kỳ cất thư tịch cất đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Mèo khóc chuột giả từ bi, đừng ở trước mặt ta giả vờ giả vịt, họ Lâm kia, ta nói cho ngươi biết, nơi này là Lương gia, nếu ngươi dám làm gì ta thì ngươi đừng mong ra khỏi nơi này."
Nói thật ra, lúc trước khi chưa bị Lâm Phàm ức hiếp, Lương Dung Kỳ cũng là một vị công tử nho nhã, tay cầm quạt phong lưu, những nữ tử tầm thường e là không cưỡng nổi mê lực của y. Nhưng đáng tiếc thay, y đã bị Lâm Phàm làm cho tâm tính thay đổi, khuôn mặt chỉ còn sự hung ác, khí chất cao quý của công tử thế gia đã biến mất rồi.
Lâm Phàm kéo cái ghế ngồi xuống, nói "Đừng căng thẳng, đừng hiểu lầm, thật sự là ta đến thăm ngươi, hôm đó tình cảnh đã rõ như ban ngày, ngươi bị đánh đến nát thịt, trong lòng ta cũng rất đau xót."
Nhắc đến chuyện cũ đối với Lương Dung Kỳ, đối phương chính là đang cố ý, y đang muốn quên đi nhưng hôm nay tên khốn này lại nhắc lại.
Cố ý chọc giận người ta.
Điểm nộ khí +123.
Lương Dung Kỳ gầm nhẹ: "Ngươi cút về cho ta được không? Coi như ta xin ngươi được không, ta vừa nhìn thấy ngươi thì tâm của ta không thể bình tĩnh được, mời ngươi lập tức về đi, Lương gia ta không chào đón ngươi."
Đối với y, người làm cho y tức giận nhất chính là Lâm Phàm.
Trước kia y không có cảm giác này, nhưng từ sau khi năm lần bảy lượt bị hắn cho vào hố, y đã ngộ ra cảm giác này.
Tiện nhân, ngươi chính là một tên tiện nhân sống sờ sờ. Trong lòng của hắn hiểu rõ hơn ai hết, tất cả mọi chuyện đều là do tên khốn Lâm Phàm làm ra, nhưng nói ra thì không có người ai tin. Có thể tìm ai đi nói cái này lý này giờnói lý bây giờ?
Lâm Phàm vừa cười vừa nói: "Lương huynh, đừng như vậy, lần này ta đến thật sự là thăm ngươi, về sau chúng ta đều sống tại U Thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm gì phải như vậy chứ."
Không tồi, điểm nộ khí không nhiều, đã hơn vài trăm điểm rồi.
Lương Dung Kỳ căm hận Lâm Phàm đến tận xương tuỷ, một câu nói nhảm cũng sẽ không tin. Chỉ có người đã bị tổn thương mới hiểu rõ được cảm giác này.
"Ngươi đừng nói với ta những lời này, mỗi một câu ngươi nói ta đều không tin, bây giờ ngươi lập tức đi khỏi nơi này cho ta, chỗ này của ta không chào đón ngươi."
Bởi vì quá mức kích động, vết thương trên người lại nứt ra. Hắn nhe răng trợn mắt, hít một hơi khí dài.
"Tốt, nếu đã như thế, vậy ta liền đi trước, đợi vết thương của ngươi khỏi thì ta sẽ sắp đặt một bàn tiệc, chúng ta từ từ ăn mừng."
Lâm Phàm đứng dậy, để thuốc bổ ở một bên, nói: "Lương huynh, không cần tiễn, cáo từ."
Sau đó ra cửa rời đi.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng hít thở phẫn nộ của Lương Dung Kỳ.
Nhìn thấy hộp quà bên đó, hắn định vứt đi nhưng trong lòng có chút hiếu kỳ, hắn mở hộp quà ra.
Yên lặng.
Đột nhiên! Một tiếng hét phẫn nộ vang lên.
"Lâm Phàm, mẹ kiếp nhà ngươi….. ."
Điểm nộ khí +666.
Lương Dung Kỳ đã rất phẫn nộ, đập hết đồ vật, đối phương đi vào trong nhà hắn đưa những này là đang trêu đùa hắn.
Thật ra Lâm Phàm rất oan, đây đều là thật lòng, những thứ này chẳng phải là muốn ngươi nên tẩm bổ cho thân thể sao?
Tại sao lại không tiếp ý tốt của ta chứ?