Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 68: Ngủ đến ngốc rồi!

Chương 68: Ngủ đến ngốc rồi!

"Bá phụ, biểu ca nói đúng, Vương gia thôn là sản nghiệp của Lâm gia ta, cái thứ quái dị này xuất hiện rồi giết hại thôn dân, việc này chính là đang làm hao tổn lợi ích của Lâm gia."
Châu Trung Mậu có thể nói ra những lời này, không phải là vì thương xót cho người chết trong thôn, mà là vì hắn đang hết sức cố gắng giữ gìn phần gia sản này cho biểu ca, tuyệt đối không cho phép kẻ nào có ý đồ làm tổn hại Lâm gia.
"Trung Mậu, gần đây bá phụ còn có một chuyện nữa."
Lâm Vạn Dịch trầm mặc nói, lão vẫn luôn cảm thấy phải phái Châu Trung Mậu ra ngoài mới được. Đã nói rồi mà, chỉ cần hắn trở về thì tên nghịch tử kia sẽ lại kéo biểu đệ nó đi khắp nơi gây chuyện.
"Bá phụ, gần đây Trung Mậu cảm thấy luôn muốn có chút tu vi đột phá, vậy nên đợi sau khi đột phá lại đi được không?"
Châu Trung Mậu nói.
Đây là muốn tách hắn và biểu ca ra, mỗi một chuyến đi là tương đối dài ngày, cách xa một chút thì có khi phải mười ngày nửa tháng, thôi thì vẫn nên sớm tìm cách từ chối cho rồi.
Lâm Phàm nói: "Cha, biểu đệ mới trở về không lâu đã lại có chuyện nữa, hơi quá rồi. Để biểu đệ nghỉ ngơi cho khỏe đã, nếu thực sự có việc gấp thì bảo Ngô lão tới giúp cũng được."
"Ngươi câm họng lại cho ta."
Lâm Vạn Dịch trừng mắt, nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi mang cái thứ Âm Ma kia về, dự tính giải quyết thế nào đây?"
“Cha, nó được gọi là Âm Ma à?”
Hóa ra tên nó là Âm Ma, nghe cái tên này cảm giác có chút chán nản nhỉ.
Sắc mặt Lâm Vạn Dịch không tốt nói: “Đừng có đánh trống lảng, ta hỏi ngươi định xử lí thế nào?”.
Lâm Phàm cân nhắc một lúc mới nói: "Cha, hài nhi nghĩ kỹ rồi, cho nó chết thống khoái quả quyết như vậy thì quá dễ dàng cho nó, vì vậy hài nhi định đoạn thời gian này sẽ lột xác nó, sau đó nấu một nồi dầu lớn cho sôi, ném nó vào chiên lên rồi cho chó ăn."
Ngô lão nhìn công tử nhiều thêm vài lần, không ngờ công tử nhà mình còn có thủ đoạn tàn khốc như vậy, lúc trước thực sự là không nhìn ra được a.
"Cha, người đừng nghĩ rằng thủ đoạn của hài nhi độc ác, chủ yếu là Âm Ma này quá âm tà, nó sợ lôi đình cũng sợ ánh sáng, ta dùng nồi dầu lớn chiên nó mấy ngày mấy đêm sẽ tiêu trừ được âm khí trong cơ thể nó, ngăn ngừa chấm dứt mọi hậu họa."
Lâm Phàm nói.
Lâm Vạn Dịch cảm thấy kỳ quái, vì cái gì tên nghịch tử này lại biết nhược điểm của Âm Ma. Nhớ đến lúc còn trẻ lão cũng sống ở U Thành đã từng gặp qua Âm Ma, lúc giao thủ với nó cảm thấy có chút nan giải, sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp mới phát hiện ra nhược điểm của Âm Ma, tự cảm thấy thông tuệ vạn phần.
Thế mà hôm nay tên nghịch tử này mới gặp Âm Ma có một lần đã biết được nhược điểm của nó, đây là chuyện gì vậy.
Điểm nộ khí +333.
Lại có điểm nộ khí rồi, thì ra Âm Ma đang phẫn nộ, nó nghe thấy những lời Lâm Phàm nói thì lửa giận trong lòng bùng lên khó có thể dập tắt.
Dám chiên xào nấu nướng ta, thật đáng chết.
"Giao Âm Ma này cho ta, ta sẽ xử lý nó."
Lâm Vạn Dịch nói.
Lâm Phàm phất tay từ chối, nói: "Cha, chuyện nhỏ mà thôi sao có thể để người xử lý được, cứ giao cho hài nhi là được rồi, vừa hay ta cũng muốn nghiên cứu một chút xem Âm Ma rốt cuộc là thứ gì."
Đùa chắc, hắn sao có thể giao Âm Ma này cho lão cha được, nếu như thật sự giao ra thì hắn đi đâu tìm điểm nộ khí đây?
Nhất định phải bóc lột Âm Ma này không còn chút gì mới có thể tống khứ đi, đến lúc đó ai thích thì tặng luôn cho người đó.
Lâm Vạn Dịch nhìn Âm Ma không biết phải nên nói gì, có lẽ đây là Âm Ma thảm nhất mà lão từng gặp. Bị ai thu phục thì cũng đều là chuyện mất mặt nhưng không ngờ lại bị tên nghịch tử nhà mình bắt về, còn chặt hết tứ chi, cái mất mặt này quá lớn.
"Được, vậy ngươi cứ từ từ mà nghiên cứu."
Lâm Vạn Dịch không nói gì nhiều thêm, mà cũng chẳng có gì để nói, kết cục đã định rồi thì còn có thể nói được gì nữa.
Lúc Ngô lão rời đi lại nhìn Âm Ma thêm một cái lắc lắc đầu, loại Âm Ma này đối với người khác mà nói thì rất mạnh nhưng đối với lão gia mà nói thì nó quá yếu ớt.
"Biểu ca, vì cái gì ta luôn cảm thấy bá phụ còn có gì đó chưa nói với chúng ta."
Châu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm xoa cằm đáp:
"Hình như đúng là thế thật, bất quá cứ mặc kệ đi, nghiên cứu Âm Ma này đã rồi nói sau."
Đối với Âm Ma mà nói thì nó thật sự quá thảm, xuất sư bất lợi, sau khi giết hai mạng người còn chưa kịp tiêu dao đã bị tóm rồi. Hơn nữa sau khi bị bắt được còn chưa nhận được đối đãi xứng đáng, ngược lại lại bị chịu khổ nhục nhã.
Trong tay Lâm Phàm cầm một cái xẻng, thỉnh thoảng còn không có mục đích gì mà đánh vào mặt Âm Ma, cũng thỉnh thoảng hỏi nó xem có đau hay không?
Âm Ma cho điểm nộ khí có chút không ổn định lắm, lúc cao lúc thấp, nhưng cũng coi như là tạm được, ít nhất đó cũng là điểm nộ khí.
Dưới sự chỉ thị của Lâm Phàm thì biểu đệ đem tháo cục sắt xuống, Âm Ma bị trói trên giá gỗ. Lâm Phàm nhìn nó một cái không hài lòng nói: "Biểu đệ, không phải biểu ca nói ngươi chứ... ngươi thanh lý chẳng sạch sẽ gì cả a."
"Sao vậy?"
Châu Trung Mậu nghi hoặc hỏi.
Sao lại không sạch sẽ?
Lâm Phàm giơ tay chỉ về "một chân" đang thõng xuống của Âm Ma nói: "Tự ngươi nhìn xem, vẫn còn một chân thừa ra kìa."
Châu Trung Mậu vò đầu, nói: "Biểu ca, là đệ quá sơ xuất rồi, bây giờ đệ chặt nốt cái chân này vậy."
Điểm nộ khí +666.
Lúc này Âm Ma phẫn nộ bạo kích, hoặc có lẽ không cần quan tâm đây là chủng tộc gì, "cái đồ chơi kia" vẫn rất là quan trọng.
"Thôi, để cho nó chút mặt mũi đi, không nên động vào giới hạn cuối cùng của nam nhân, nếu không cũng chẳng còn gì đặc sắc hết."
Lâm Phàm cầm xẻng gẩy gẩy vài cái.
Nhục nhã, làm nhục không kiêng nể gì, Âm Ma gầm lên một tiếng nhưng bị dương quang áp chế xuống, ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng không có, chỉ có dùng đôi mắt giận giữ sống chết nhìn thẳng vào Lâm Phàm.
Cẩu Tử run như cầy sấy, những lời công tử nói này thật sự đều rất ác độc nhưng biểu tình khi nói cũng quá mức bình thản, khiến người khác có cảm giác không rét mà run.
Đi vòng quanh Âm Ma một vòng, sau lưng nó nổi lên hai cái thịt bướu che hết kinh mạch màu xanh, những kết cấu ở các chỗ còn lại thì cũng không khác gì con người.
Lâm Phàm lấy xẻng vỗ vào mông Âm Ma vài cái, nói: "Haha, còn có tính đàn hồi này, rất không tồi nha."
Cẩu Tử cả người phát run, lời này quá thâm độc.
Điểm nộ khí +233.
Âm Ma giống như là vật phẩm phải chịu sự kiểm tra của người mua vậy.
Đêm muộn, trời rất tối, gió bên ngoài thổi vù vù, trên mặt đường trong Lâm phủ lại chiếu đến rất nhiều bóng đen, đều là những bóng đen đang núp trên cành cây hai bên đường.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Lâm Vạn Dịch đang đọc sách rất tập trung, thỉnh thoảng còn uống một ngụm trà.
Sách này là một câu chuyện cũ, tuyệt tác của Trương Chấn. Nội dung bên trong viết về chuyện triều đình trung ương và hậu cung, miêu tả cực kỳ chân thật. Lúc đầu sách này mới xuất hiện thì lượng tiêu thụ phải nói là bùng cháy, đó là thời gian thịnh hành nhất.
Chỉ đáng tiếc cuốn sách này sau ngày thứ hai xuất hiện thì Trương Chấn đã bị dìm chết ở trong hầm phân, mà thư tịch trên thị trường thì trong một đêm liền biến mất, chỉ còn lưu lại đúng một quyển này.
Đây cũng được coi là cuốn sách độc bản cuối cùng bị Lâm Vạn Dịch cất giấu hơn mười mấy năm, lúc rảnh rỗi thì lấy ra xem một hồi.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra sau đó lại đóng vào, rồi lại kẽo kẹt mở ra, rồi lại đóng vào. Trong lúc ngẫu nhiên chỗ cửa sổ hình như có bóng đen lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Vạn Dịch thở dài, gấp lại cuốn Xuân Tình, sau đó nói với bên ngoài: "Nếu như đã đến rồi vậy thì vào đi, cần gì phải lén lén lút lút như vậy."
Một đám sương đen bên ngoài từ khe cửa luồn vào, ngưng tụ trên nền gạch xanh trong thư phòng, sau đó mới méo mó tạo thành một hình người không nhìn thấy mặt, rất mơ hồ.
"Đến hậu viện mang người của các ngươi đi đi, nhớ kỹ đừng có làm phiền con trai ta nghỉ ngơi."
Lâm Vạn Dịch nói.
Không có ai trả lời, Lâm Vạn Dịch lại hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Lời ước thệ giữa Lâm Vạn Dịch ngươi và Âm Ma chúng ta năm đó vẫn còn được tính chứ."
Âm Ma nói, tiếng nó không giống như tiếng người, rất trầm đục như có như không, hơn nữa còn bao hàm một tia hoảng sợ.
"Tự nhiên vẫn tính, bất quá con trai ta không biết lời ước thệ giữa ta và các ngươi, cho nên ta chỉ có thể tạ lỗi, mang người của các ngươi rời khỏi đây thì chuyện này như vậy là xong."
Lâm Vạn Dịch nói.
Sương đen quanh thân Âm Ma dày đặc, còn dày hơn Âm Ma bị Lâm Phàm bắt, nói: "Con trai ngươi chém đứt tứ chi của dũng sĩ tộc ta, chuyện này chính là đang khiêu khích tộc ta, ngoài phải thả người ra thì ta muốn một chân của con trai ngươi làm lễ vật bồi tội."
"Ngươi nghiêm túc chứ?"
Lâm Vạn Dịch nhìn thẳng vào Âm Ma hỏi.
Âm Ma không nói gì bởi vì nó cảm nhận được có một cỗ áp lực cực lớn đang bao trùm đến, phảng phất giống như chỉ cần nó nói hai chữ "nghiêm túc" thì nó sẽ không thể nào ra được khỏi nơi này.
Nhưng nó ngẫm nghĩ, nó không phải chỉ có một mình mà sau lưng nó còn có cả tộc Âm Ma, liền lấy dũng khí nói: "Lần này ta chỉ đến để nói cho ngươi biết yêu cầu của Âm Ma chúng ta, về phần ngươi có làm được hay không, đó là chuyện của ngươi, nếu không thì sẽ lấy mạng của con trai ngươi."
Lời vừa nói xong, Âm Ma liền biến thành sương đen tiêu tán trong không trung.
Lâm Vạn Dịch đứng dậy, biểu tình giống như không coi lũ Âm Ma này ra gì, nhẹ nhàng đặt cuốn Xuân Tình lên giá sách, đây là lương thực cho tinh thần lão, không thể phá hỏng được.
"Nghịch tử, khá cho ngươi thật biết cách gây chuyện."
Lâm Vạn Dịch đi ra khỏi thư phòng.
"Lão gia."
Ngô lão từ đâu xuất hiện đứng bên cạnh.
Lâm Vạn Dịch nhàn nhạt nói:
"Âm Ma đã ngủ 20 năm, ngủ tới phát ngốc rồi, nên làm cho bọn chúng thanh tỉnh lại thôi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất