Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 69: Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!

Chương 69: Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!

U thành, rừng rậm ở Đông Giao.
Đối với dân chúng U thành, nơi này là một chốn đầy rẫy nguy hiểm, cất giấu rất nhiều bí mật mà không ai biết được. Đã từng có người tiến vào nơi đây nhưng không còn mạng trở về.
Ban đêm lúc đến gần rừng rậm Đông Giao, thỉnh thoảng có thể nghe được từ nơi sâu thẳm trong rừng, vang lên những âm thanh lúc thì trầm thấp gào thét, vạn phần rùng rợn, dường như bên trong có tà ma tồn tại
Lịch kịch!
Lịch kịch!
Hai bóng đen xuất hiện trong rừng rậm, nhẹ nhàng tiếp đất, bóng đêm hắc ám thật giống như ác ma muốn nuốt tươi hai người.
"Lão gia, Âm Ma tộc thức tỉnh, nơi này đã rất nguy hiểm rồi."
Ngô lão nghiền ngẫm nói.
Có một loại cảm giác không muốn đặt ở trong lòng, nói ra những lời nói này, cũng liền trêu ghẹo một phen.
"Nguy hiểm? Lão tử muốn để nguy hiểm nơi này biết rõ là cái gì mới thật sự là nguy hiểm."
"Hai mươi năm trước bọn chúng muốn chính là uy hiếp ta, ta còn có thể cười một tiếng mà cho qua, như bây giờ ta phải để cho bọn chúng trả giá lớn."
Lâm Vạn Dịch nói chuyện nhẹ như mặt nước phẳng lặng, tâm thái biến mất rồi, thay vào đó là khẩu khí bá đạo.
Khí chất biến hóa thật lớn.
Ngô lão biết ý tứ trong lời nói của lão gia.
Đơn giản chính là hai mươi năm trước vẫn chưa có hài tử, cho bọn chúng tùy tiện giết, muốn giết như thế nào thì giết thế nấy. Hiện giờ lão gia đã có công tử, làm sao có thể để bọn chúng uy hiếp được. Dù cho không phải thật, nhưng đối với tính khí của lão gia cũng sẽ bóp chết nguy hiểm trong trứng nước.
"Âm trầm hắc ám, chỉ có thể hù dọa người bình thường."
Lâm Vạn Dịch liếc mắt nhìn, bước chân đạp mạnh, gầm nhẹ một tiếng: "Lui tán."
Một nguồn nội lực người thường không thể có được đã bạo phát. Phía sau lưng hắn xuất hiện một vòng quầng sáng sắc đỏ hồng, nóng bỏng chói mắt, xung quanh hắc ám đều lùi bước, ánh sáng đỏ hồng chiếu sáng cả một phiến rừng rậm âm u.
Xì xì!
Trong bóng tối Âm Ma kêu thảm, mặt ngoài hiển hiện rõ vằn đỏ thẫm, giống như có hỏa diễm trong cơ thể của bọn chúng đang thiêu đốt, dường như muốn phá thể mà xông ra.
"Thủ đoạn của Lão gia ngày càng bá đạo hơn."
Ngô lão thán phục, đã lâu không thấy lão gia xuất thủ, bây giờ vừa nhìn quả thật là vô cùng phi phàm. Phía xa bên trong rừng sâu hắc ám, sương mù màu đen mãnh liệt sôi trào.
"Lâm Vạn Dịch, ngươi muốn làm gì?"
Một đạo âm thanh trầm đục truyền đến.
"Nhiều lời vô ích, trước hết giết cho ta."
Lâm Vạn Dịch trả lời, trực tiếp không cho đối phương cùng hắn có cơ hội nói chuyện với nhau, có Âm Ma từ trong bóng tối kéo tới Lâm Vạn Dịch hất cánh tay lên, hỏa diễm nóng bỏng phá vỡ hết thảy, tiếng kêu thảm thiết của Âm Ma cũng không còn, trong chớp mắt hóa thành khói bụi. Nhóm Âm Ma ẩn nấp ở sâu bên trong hoảng hốt khi chứng kiến những cảnh này.
Chuyện gì xảy ra?
Không phải là chỉ đe dọa thôi sao.
Bây giờ đã động thủ thật luôn rồi.
Có cần phải chơi lớn đến vậy không?
Hừng đông!
Lâm phủ hậu viện.
Lâm Phàm dậy thật sớm, hít thở sâu không khí trong lành, tâm tình vui vẻ. Những ngày tháng vô lo vô nghĩ này thật làm cho người ta muốn buông bỏ mọi thứ, nhưng hắn không sao cả cứ như vậy mà tiếp tục vững vàng, vậy để bổn công tử tiếp tục sa đọa đi.
Âm Ma suýt chút bị chặt mất chi thứ năm đã bị Chu Trung Mậu mang về trông giữ cẩn thận, lúc ngủ cũng để ở bên cạnh. Trong buổi tối Âm Ma đã khôi phục được năng lượng, nó nghĩ muốn làm chuyện gì đó thì đã bị Chu Trung Mậu đập một cái.
Cái đập này, trong chớp mắt nó đã trở nên thành thành thật thật không dám lỗ mãng. Âm Ma muốn khóc, đây là đã đắc tội ai đâu, vì cái gì lại phải chịu khổ như thế này. Còn tối hôm qua rõ ràng cảm nhận được hơi khí của đồng loại, vốn tưởng rằng có thể được cứu vớt nên âm thầm vui sướng, nhưng không ngờ gặp quỷ hay sao đến bóng dáng cũng không thấy nữa.
Trong chớp mắt, trời liền sáng lên.
Lâm Phàm ở hậu viện dùng cơm, bữa sáng đơn giản có nhân sâm hầm cách thủy với tổ yến, mùi vị coi như cũng được. Ăn những cái này không phải vì nhét đầy bao tử.
"Có đói bụng không?"
Lâm Phàm cầm chiếc xẻng trong tay, quay đầu lại nhìn Âm Ma. Vừa sáng sớm, không thích hợp dùng thủ đoạn quá thô bạo đối đãi với Âm Ma.
Phải ôn hòa một chút, theo thời gian trôi qua, thời tiết ngày càng thay đổi nóng bức.
Âm Ma không nói chuyện, phẫn nộ nhìn Lâm Phàm.
"Sáng nay nội thành có người chết sao?"
Lâm Phàm hỏi.
Vương gia thôn một đêm chết hai người, chắc chắn không chỉ có một tên Âm Ma, nhất định là có bầy đàn, nếu như còn có thì ngược lại hắn cũng không ngại bắt Âm Ma khác về từ từ nghiên cứu.
"Bẩm báo công tử, không có."
Cẩu tử nói, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, nói: "Nhưng mà tối hôm qua ở rừng rậm Đông Giao xảy ra hoả hoạn, có người nhìn thấy đêm qua rừng rậm Đông Giao lửa lớn liên miên không ngừng, còn có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, cách rất xa cũng có thể nghe được."
Lâm Phàm nhíu mày, tên trời đánh thánh đâm nào đi làm chuyện này vậy. Chẳng lẽ không biết rừng rậm là chỗ tốt, không khí phải chăng mát mẻ đều dựa vào cây cối hay sao?
Về phần tiếng kêu thảm thiết, nhất định là chết không ít động vật rồi.
Lúc này, cảm giác bi thương của Lâm Phàm đã phát tác, cảm thán vạn phần.
Lâm Phàm hỏi: "Đây do thiên tai hay do con người làm? Có người đi cứu hỏa hay không?"
Cẩu tử rất ngu ngơ, cứu hoả làm gì?
Đốt thì đã đốt rồi.
"Không biết do thiên tai hay do con người, nhưng về sau hỏa hoạn kia đột nhiên bị dập tắt."
Cẩu tử vô cùng nghi hoặc trong lòng, cũng không biết là tình huống chính xác ra sao. Như vậy cả một khoảng lớn rừng rậm, nếu như bốc cháy nhất định là bùng nổ nhưng cuối cùng đột nhiên dập tắt.
Lâm Phàm nghe xong liền cảm giác việc này lộ ra rất nhiều điểm quái dị. Làm gì có hỏa diễm đang bừng bừng bốc cháy lại tự mình dập tắt được chứ. Xem ra tối qua đã xảy ra không ít việc mới mẻ.
"Công tử, chút nữa người có ra ngoài không?"
Cẩu tử hỏi.
Với thói quen sinh hoạt của công tử khẳng định là đi ra ngoài rồi, khoảng thời gian này công tử không có ở trong phủ nhiều, trừ ban đêm trở về phủ để ngủ, chỉ cần khi tỉnh dậy thì sẽ đi ra ngoài.
"Chuyện này tính sau đi, trước hết từ từ nói chuyện với tên này một chút, ngươi đi vào nhà bếp bảo chúng nấu một nồi dầu cho ta, bản công tử muốn làm thí nghiệm gì đó."
Lâm Phàm giao lệnh nói.
Âm Ma bị chẻ thành cây cột ngẩng đẩu cực mạnh.
Nấu dầu?
Hắn muốn làm gì?
Điểm nộ khí +111.
Lâm Phàm thu nhận điểm nộ khí, tâm tình thoải mái không ít, hắn đứng dậy cầm chiếc xẻng lên, khoa chân múa tay với Âm Ma, nói: "Biểu đệ, ngươi nói Âm Ma này cấu tạo thân thể với chúng ta không giống nhau sao?"
Biểu đệ vò đầu, vấn đề này có chút uyên thâm, hắn nào biết kết cấu thân thể của Âm Ma so với chúng ta có gì không giống nhau.
"Biểu ca, để đệ chẻ hắn ra thử?"
Chu Trung Mậu dò hỏi.
Hắn nguyện ý giải quyết bất cứ chuyện gì cho biểu ca. Nếu như biểu ca không hiểu chuyện, hắn sẽ nghĩ cách làm cho biểu ca hiểu rõ. Về phần kết cấu cơ thể của Âm Ma rốt cuộc có cái gì không giống nhau, chuyện này quả thật hắn không biết.
Âm Ma toàn thân run rẩy, thậm chí có một loại cảm giác sợ hãi không hiểu được bao phủ trong lòng. Nó nhìn về phía Chu Trung Mậu.
Cái tên làn da ngăm đen, tướng mạo xấu xí kia làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy chứ.
"Gấp cái gì."
Lâm Phàm nói.
Hắn đột nhiên cảm giác biểu đệ nhà mình lộ rõ bộ dáng ngốc nghếch, vậy mà có chút tàn nhẫn. Âm Ma thả lỏng tảng đá trong lòng, có thể thấy tạm thời đã an toàn. Hắn vẫn chờ đợi đồng loại tới cứu hắn, đồng loại của hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn.
Rất nhanh.
Cẩu tử bưng một nồi dầu tới, mặc dù vẫn chưa nấu sôi nhưng được đưa tới trong sân viện để đốt.
Âm Ma tận mắt nhìn một màn này, trong lòng thầm run rẩy.
Lạch cạch!
Lâm Phàm cầm lấy chiếc xẻng vỗ vào mặt Âm Ma và hỏi: "Có sợ hay không?"
Âm Ma nhìn Lâm Phàm.
Loài người đang đứng trước mắt này, đối với hắn cực kỳ làm nhục và khốc liệt, nội tâm lửa giận đốt cháy, phẫn nộ gầm nhẹ.
Chỉ là vừa hé miệng, cái xẻng liền đập tới, bành to cái miệng hắn ra.
"Biểu đệ, cái răng nanh này của nó rất có giá trị nghiên cứu, nhổ ra."
Lâm Phàm nói.
Biểu đệ không chút do dự, hai ngón tay chứa đầy nội lực, trực tiếp đưa vào, rắc một tiếng, một chiếc răng nanh đã bị rút ra, mùi hôi thối cũng nồng nặc tỏa ra.
"Thối quá, bao lâu rồi không đánh răng vậy."
Lâm Phàm vẫy tay, xua tán mùi thối vào trong không khí.
Sôi sùng sục!
Chảo dầu đã sôi.
Hắn trực tiếp ném chiếc răng nanh vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục, sau đó vớt chiếc răng ra, ban đầu chiếc răng màu đen đã chuyển thành trắng.
Đây là phát hiện kinh người.
Điểm nộ khí + 222.
"Biểu ca, chiếc răng sao lại trắng như thế này, rõ ràng là màu đen mà."
Chu Trung Mậu hỏi.
Lâm Phàm trầm tư chốc lát "Cái này có lẽ là do âm khí Âm Ma bị xua tán."
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, vậy đem hắn bỏ vào thử một lần đi?"
Trời ạ!!!!!
Biểu đệ có cần thiết phải tàn nhẫn như vậy không?
Trước đây làm sao ta lại không có phát hiện ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất