Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 70: Chỉ có thể tự mình tìm chút việc để làm thôi.

Chương 70: Chỉ có thể tự mình tìm chút việc để làm thôi.

Ngô lão nấp trong chỗ tối nhìn muốn nói lại thôi, ngược lại lão đối với những hành vi của công tử nhà mình không có bất kì bất mãn nào. Mà Âm Ma kia cũng quả thực có chút thảm, phải trở về bẩm báo lão gia đã.
Đại sảnh.
"Lão gia, công tử không có ra ngoài mà luôn ở hậu viện nghiên cứu Âm Ma, nhổ răng nó rồi đun sôi dầu muốn ném nó vào trong. Hầy... Âm Ma này gặp phải công tử cũng coi như quá số quá nhọ."
Ngô lão cảm thán nói, sự tồn tại của Âm Ma ở trong bóng tối rất khủng bố, thậm chí hình dạng của bọn chúng đối với một số người mà nói, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sợ chết khiếp rồi. Nhưng mà công tử nhà mình thật quá lợi hại, ban ngày ban mặt lại nghiên cứu Âm Ma, căn bản không xem đối phương thành chuyện ghê gớm gì, thậm chí đến một chút tôn nghiêm cũng không lưu cho nó.
Lâm Vạn Dịch càng nghĩ càng khó hiểu, Âm Ma thì có gì đáng chơi đâu. Nếu mà đổi thành một nữ tử thì lão cao hứng còn không kịp nữa là.
Lão thành hôn sinh con quá sớm, giờ cũng không quá hi vọng gì vào con trai nữa, nên mặc kệ nó muốn sống thế nào thì sống thế đó, sau này lão nhất định sẽ bồi dưỡng cháu nội thật tốt. Nhưng hiện tại tên nghịch tử này lại không cho lão cơ hội thì lão phải làm sao bây giờ.
"Không ra ngoài càng tốt, bớt gây thêm phiền toái cho lão tử, gây chuyện rồi lão tử còn phải đi chùi mông cho nó nữa."
Lâm Vạn Dịch nói sau đó lại hỏi: "Ngươi nói xem có khuê tú nhà thế gia nào tốt một chút không, ta muốn định một mối hôn sự cho tên nghịch tử kia."
Ngô lão cân nhắc một chút: "Lão gia, người thấy đại tiểu thư Lý gia ở Dung Thành thế nào?"
"Nghe nói đại tiểu thư Lý gia dung mạo tuyệt trần, võ đạo cũng không tệ, cũng không có những thói quen xấu của tiểu thư lớn, chỉ là tính cách có chút nóng nảy, nếu công tử và đại tiểu thư Lý gia thành đôi thì có lẽ nàng sẽ quản được công tử."
Ngô lão rất có hứng thú khi nói đến chuyện hôn sự, lão nhìn công tử từ từ lớn lên nên trong lòng cũng coi công tử như con của mình. Tuổi của lão không còn trẻ, không có người thân cũng không có con nối dõi, đến cuối đời vẫn là đi theo Lâm gia làm tùy tùng, không muốn lo lắng bất kì chuyện gì khác ngoài chuyện của Lâm gia.
"Ừm, đại tiểu thư Lý gia, Lý Chi Tú, không tệ, đó là một tiểu nha đầu rất có lanh lợi."
Lâm Vạn Dịch hài lòng nói, trên phương diện tuyển chọn con dâu mà nói, lão rất là nghiêm túc.
Lâm Phàm ở hậu viện dạy dỗ Âm Ma, chọc nó tức giận lại tăng cho hắn không ít điểm nộ khí.
Một nồi dầu đã được đun sôi sùng sục, bóng nổ lách tách, đối với Âm Ma mà nói thì đây là một chuyện cực kì nguy hiểm.
Cái xẻng trong tay Lâm Phàm không có việc gì thì lại vỗ vỗ vào mông Âm Ma vài cái, vỗ đến mức lưu lại vài ấn ký màu đỏ thẫm luôn.
Âm Ma không có cảm giác nhục nhã nhưng nó cũng biết đối phương đang cố ý nhục nhã nó. Mãi cho đến buổi chiều thì Âm Ma đã tăng cho Lâm Phàm hơn 1000 điểm nộ khí, đó đều là hắn từ từ mài ra. Hình như điểm nộ khí của Âm Ma này đã đạt tới mức cao nhất rồi, rất không ổn định, thậm chí bị áp chế tới mức điểm rất thấp rồi. Mấy chục, hơn một trăm cứ dần dần nhích được mỗi một chút.
Chơi với Âm Ma cũng nửa ngày rồi Lâm Phàm đột nhiên cảm thấy không còn thú vị gì, điểm nộ khí tăng quá ít căn bản không đáng bao nhiêu.
"Dẫn theo nó đi ra ngoài vậy."
Hắn căn bản không muốn ở trong nhà mà phải đi ra ngoài mới có thu hoạch. Âm Ma này bị hắn chơi đùa mãi cũng thành thói quen, nên không còn tăng được điểm nộ khí nữa.
"Công tử, vậy nồi dầu kia phải làm sao?"
Cẩu Tử hỏi.
Lâm Phàm thuận miệng nói: "Cứ để đó tiếp tục đun, trở về sẽ nấu nó."
Điểm nộ khí +88.
Nhìn xem, các ngươi xem xem đây là chuyện gì, tám mươi tám điểm thôi đấy, không đủ nhét kẽ răng, hắn rất thất vọng về thứ đồ chơi này. Vốn tưởng rằng lần này sẽ được một bước lên trời, trong phút chốc có thể tăng điểm tràn ngập nhưng hiện tại mới phát hiện đơn giản mà nói thì nó chính là phế vật chẳng làm việc tới nơi.
Một đám người đi tới đầu đường, Âm Ma hấp dẫn không ít người tới vây xem, bọn họ chưa từng thấy qua loại sinh vật như thế này nên tò mò kéo tới nhìn thử một chút.
Đi qua Thuần Hương Các như một thói quen, Lâm Phàm lại ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện trên lầu các có một người rất quen mắt, nhìn kỹ một chút thì đã nhận ra đó còn không phải là lão nhị Viên gia Viên Thiên Sở sao.
Hắn còn có chút thù oán với mình nữa.
Trước giờ vẫn luôn chưa tìm được cơ hội dạy dỗ hắn, hôm nay cơ hội tới rồi thì tự nhiên sẽ không thể bỏ qua được.
Bất quá thật sự cũng phải nói con cháu thế gia lớn lên có bộ dạng cũng không tệ, nghĩ nghĩ cũng đúng thật, nữ tử được gả vào thế gia có thể xấu xí được sao? Nếu như lớn lên mà xấu xí thì sao bước được vào cửa thế gia.
"Lâm công tử, người đến rồi, mời lên trên ngồi."
Chưởng quầy rất nhiệt tình tiếp đãi, chỉ là lúc nhìn thấy Âm Ma thì có chút cứng đờ, cả người lạnh run giống như trong người đang có hàn khí chạy qua vậy.
Trên lầu các, Viên Thiên Sở đang uống rượu ăn đồ nhắm, đồng thời nói chuyện với một nam tử trẻ tuổi đang ngồi đối diện, nhìn cách ăn mặc thì cũng không phải là người bình thường. Lúc này dư quang trong mắt hắn nhìn thấy Lâm Phàm thì biểu tình khẽ kinh ngạc, nhưng không có biến hóa lớn mà giả bộ như không có việc gì.
Người đối ẩm với Viên Thiên Sở chú ý đến biểu tình của Viên công tử thì quay đầu lại nhìn xem, sau đó khẽ hỏi thăm vài câu, nhận được sự chắc chắn của Viên Thiên Sở thì không khỏi lại nhìn Lâm Phàm nhiều thêm chút nữa.
Đây là công tử của Lâm phủ ở U Thành này.
Lâm Phàm phát hiện có người đang nhìn hắn thì lịch cự cười đáp lại giống như đang nói, nhìn lão đệ ngươi cũng có chút lạ mắt a. Hắn chọn vị trí ngồi chính là chỗ bàn bên cạnh Viên Thiên Sở, hai bàn cùng hàng, sau đó bảo biểu đệ để Âm Ma sang bên phía tay trái, tầm mắt hướng về bàn của Viên Thiên Sở.
"Lâm công tử, người muốn gọi món gì?"
Chưởng quầy ân cần tiếp đãi.
"Tùy tiện mang vài món lên đây là được."
Lâm Phàm nói.
Chưởng quầy cười nói: "Được ạ, Lâm công tử xin chờ một lát."
Lâm Phàm cũng không nói chuyện gì với Viên Thiên Sở mà chỉ là cứ ngồi như vậy. Châu Trung Mậu thì lại chuẩn bị tốt để chiến đấu, căn cứ vào thói quen của biểu ca thì trong thời gian ngắn. nhất định sẽ có một trận chiến bạo phát.
Viên Thiên Sở không biết tên âm binh kia lại muốn làm cái gì, bất quá thấy Lâm Phàm không động đến hắn thì hắn cũng mặc kệ. Qua một lúc hắn lại cảm thấy có chút không đúng lắm, luôn có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức cả người hắn đều thấy khó chịu, dư quang quét qua một cái liền cùng với Âm Ma hai mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Âm Ma khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhất là sau khi bị Lâm Phàm tra tấn dằn vặt suýt tan nát, ánh mắt đó lại càng đong đầy sự phẫn nộ lẫn âm trầm không giới hạn.
Viên Thiên Sở lắc lắc đầu không nhìn tiếp nữa mà tiếp tục ăn cơm.
Điểm nộ khí +88. Hiển nhiên số điểm nộ khí này là do Viên Thiên Sở tặng cho rồi. Chuyện này cũng thật là châm biếm, người ta thì đang yên yên ổn ổn ăn bữa cơm, thế mà ngươi lại mang một người bị chặt tứ chi đến để nhìn ta, hơn nữa chi thứ năm còn treo lủng lẳng trên không trung, thế thì ai còn nuốt nổi bữa cơm nữa.
Viên Thiên Sở nâng ly uống với đối phương một ly nhưng bất chợt dư quang hắn hình như lại nhìn thấy một tàn ảnh, lập tức quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy chi thứ năm của Âm Ma vừa bị cứa xuống.
Ọe!
Dạ dày Viên Thiên Sở cuồn cuộn lên, chỉ muốn nôn sạch ra nhưng bị bản thân bức bách ngăn chặn phải nín lại.
"Viên công tử, mang thai à?"
Lâm Phàm nửa ngày mới phun ra được một câu.
Phốc!
Nam tử ngồi đối diện với Viên Thiên Sở phun luôn một ngụm rượu trong miệng ra, hắn thật sự không ngờ công tử Lâm gia lại biết nói đùa như vậy.
Điểm nộ khí +111.
Viên Thiên Sở không thèm để ý tới Lâm Phàm, hắn không muốn phát sinh xung đột với Lâm Phàm ở đây, nhất là biểu đệ của Lâm Phàm cũng ở đây, đối với hắn mà nói tên biểu đệ này chỉ là một tên ngốc ra tay không biết nặng nhẹ, từ trước đến nay chưa từng kiêng nể ai, nếu thật sự mà bị đánh thì không có chỗ mà kêu oan.
Lâm Phàm thấy Viên Thiên Sở không thèm để ý đến hắn thì cùng không tự tìm vô vị, cứ để cho Âm Ma hung hăng nhìn bọn họ, nhìn cho đến mức bọn họ trong lòng phát hoảng là được rồi.
Ban đầu trên bàn đều là cao lương mỹ vị, nhưng bây giờ đối với Viên Thiên Sở mà nói, những món này quá khó nuốt.
"Lâm công tử, ngươi có thể đừng để cho cái thứ kia nhìn chằm chằm bọn ta hay không, nhìn đến mức khó chịu."
Viên Thiên Sở nói.
Lâm Phàm trả lời: "Ngươi không nhìn nó là được rồi."
Điểm nộ khí +233.
Trong lòng Viên Thiên Sở bùng cháy lửa giận nhưng bất đắc dĩ không biết phải làm thế nào, bữa cơm này hắn không ăn nổi nữa rồi.
Mẹ kiếp.
Lâm Phàm, coi như ngươi lợi hại, ngươi có gan thì cứ đợi đó cho ta.
"Tiểu nhị, tính tiền."
Viên Thiên Sở vỗ bàn đứng dậy tình tiền rồi rời đi. Bị cái thứ đồ chơi kia nhìn chằm chằm thì cả người hắn đều không thoải mái, đừng nói đến ăn cơm, chỉ ngồi thôi cũng đã thấy khó chịu.
Lúc Viên Thiên Sở rời đi thì Lâm Phàm cũng tính tiền.
"Mau lên, đi theo hắn, biểu đệ cõng nó đi, cứ nhìn theo hắn cho ta."
Lâm Phàm nói.
Mỗi ngày nhàn rỗi như vậy, nếu không tự tạo cho mình chút chuyện để làm thì hắn còn có thể có chuyện gì khác được, nếu muốn trách chỉ có thể trách thiên hạ này quá thái bình thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất