Chương 72: Ngươi dám cắn thì ta sẽ dám bắn.
Điểm nộ khí +333.
Điểm nộ khí +123.
Nội ngoại hợp lực, văn võ song toàn.
Nhìn xem, cái này cũng thật sự quá bá đạo, trực tiếp có hai phần điểm nộ khí tăng lên, phần điểm ít hơn chắc chắn là của Viên Thiên Sở, còn phần nhiều hơn chắc chắn là của Vương Vân Phi.
Muốn cho đối phương bạo phát nộ hỏa lớn nhất thì chỉ có thể coi thường bọn hắn, để bọn hắn cảm thấy được bản thân mình đang bị người khác khinh rẻ, không được coi trọng, loại cảm giác đó thật sự không dễ chịu gì.
Còn về phần đắc tội người ta thì đó chẳng phải là đang kể chuyện cười sao, dựa vào tình hình trước mắt, hắn đắc tội người khác còn ít chắc?
Tam đại thế gia U Thành hắn đã đắc tội với hai nhà rồi, về phần một nhà còn lại thì cũng gần gần như vậy, dù sao ý kiến của lão cha đối với hắn cũng không ít, coi như tương đương một nửa đắc tội rồi.
Còn loại chuyện đi ức hiếp lão bách tính thì hắn không làm được, nam nhân nếu muốn gây chuyện, nhất định phải làm chuyện cường thế mà nam nhân nên làm.
"Biểu đệ, ngươi rốt cuộc là đi đâu rồi?"
Lâm Phàm tìm kiếm.
"Biểu ca, ta ở đây."
Châu Trung Mậu vẫy tay, còn có Âm Ma sau lưng đang cọ tới Viên Thiên Sở làm hắn sợ suýt chút nữa nhảy dựng, muốn mở miệng chửi tục.
Mẹ kiếp, suýt chút nữa là bị cái thứ đang lắc lư kia đụng vào người rồi, rõ ràng đang cố ý, chuyện này tuyệt đối là cố ý, thật đáng chết.
Hai người Lâm Phàm và Châu Trung Mậu đang triệt để coi thường sự tồn tại của Vương Vân Phi.
"Biểu đệ, ta tìm ngươi nửa ngày rồi, ngươi chạy đi đâu vậy."
Lâm Phàm nói.
Châu Trung Mậu có chút xấu hổ nói: "Biểu ca, ta không đi đâu cả, chỉ là đi cách xa chút thôi."
Hai người nói chuyện rõ ràng không coi Viên Thiên Sở và Vương Vân Phi như người bình thường, mà trực tiếp đem họ biến thành hai tên mù luôn.
"Lâm công tử, ngươi thực sự không nghe thấy ta đang nói gì với ngươi sao?"
Trong lòng Vương Vân Phi nộ hỏa, coi thường rõ ràng như vậy rốt cuộc là đang diễn cho ai xem đây, thân là công tử thế gia nên tự nhiên vẫn có sự tu dưỡng, sẽ không dễ dàng bạo phát bạo nộ.
Lâm Phàm cứ coi Vương Vân Phi như là không khí, giống như không nghe thấy mấy lời này, vẫn cứ nói chuyện cùng biểu đệ tiếp.
Điểm nộ khí +444.
Điểm nộ khí tăng nhanh như vậy khiến hắn có chút kinh ngạc, người này cũng bá đạo thật, tăng điểm nhiều như vậy, hay là bởi vì đây là người lạ lần đầu gặp mặt cho nên điểm nộ khí cũng tăng cao hơn nhiều.
Vương Vân Phi từ trước đến nay chưa từng bị người khác coi thường như vậy, nhất là khoảng cách giữa hai người không tới nửa mét, cho dù có mù thì cũng không điếc được.
Cố ý, đây tuyệt đối là đang cố ý!
Kỹ thuật diễn xuất của Lâm Phàm và Châu Trung Mậu rất kém, nhưng cho dù diễn có kém thì cũng có thể khiến bất kì người nào đó nổi điên.
Đặc biệt đối phương lại là công tử thế gia, thân phận lẫn địa vị đều cao, chính là loại một người trên vạn người, nhưng đột nhiên hôm nay lại bị người khác xem nhẹ thì trong lòng tự nhiên cũng sẽ rất khó chịu.
Bất quá vị này cũng coi như là không tệ, cho dù đã như vậy rồi nhưng vẫn có thể nhịn, nhưng có thể nhịn được đến bao giờ thì khó mà nói lắm.
"Vương công tử bớt giận, chúng ta đừng để ý tới bọn họ."
Viên Thiên Sở nói, hắn sẽ không để Vương Vân Phi và Lâm Phàm xảy ra mâu thuẫn. Dựa vào tình hình trước mắt mà nói thì nếu thật sự phát sinh xung đột thì người cuối cùng đen đủi vẫn chính là bọn hắn thôi.
Biểu đệ của tên gia hỏa kia là quái vật hình người, ra tay rất tàn bạo, nếu Vương Vân Phi mà bị đánh thì đích thực sẽ khơi lên mâu thuẫn giữa hai nhà, nhưng Viên gia hắn tuyệt không muốn nói lời tạm biệt với Vương gia. Suy cho cùng công tử Vương gia cũng là bị đánh tại địa bàn của Viên gia, về tình về lý đều không cách nào chối cãi.
Vương Vân Phi hít một hơi nhẫn nhịn, lời này vốn dĩ nên là hắn nói với Viên Thiên Sở, nhưng không ngờ rằng cuối cùng nó lại áp dụng trên người mình.
Tên khốn nạn đáng hận.
"Viên huynh, huynh đây là muốn đi qua sao?"
Lâm Phàm hỏi.
Viên Thiên Sở nhìn Lâm Phàm trừng trừng, ánh mắt giống như là muốn nuốt chửng Lâm Phàm vậy. Nhưng hiện tại đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là ngươi thật con mẹ nó bị điếc rồi sao.
Vương công tử nói chuyện với ngươi nửa ngày, kết quả ngươi lại giả ngu không nghe thấy, giỏi lắm, có bản lĩnh.
"Lâm công tử, ta đang nói chuyện với ngươi đó."
Vương Vân Phi không nhịn được lại nói.
Nhưng đáng tiếc Lâm Phàm và Châu Trung Mậu cứ thờ ơ, nháy mắt nhìn chằm chằm Viên Thiên Sở, về phần Vương Vân Phi đang nói chuyện lại tiếp tục bị coi thường lần nữa.
"Ngươi thực sự là không nghe thấy, có người đang nói chuyện với ngươi sao?"
Viên Thiên Sở hỏi.
Hắn đột nhiên phát hiện gia hỏa này đơn giản mà nói thì chính là ma quỷ, Vương công tử người ta nói chuyện với hắn tới bây giờ, hắn cho dù không để ý thì ít nhất cũng phải trả lời một câu để chứng minh, hắn có nghe thấy chỉ là không muốn đáp lại mà thôi.
Nhưng bây giờ là cái thái độ gì đây?
Coi thường sao?
Khinh rẻ người khác rõ ràng như vậy.
Lâm Phàm cười nói: "Không phải là Viên huynh đang nói chuyện với ta à, sao vậy, có chuyện gì không?"
Sắc mặt Vương Vân Phi càng ngày càng xanh mét khó coi.
Viên Thiên Sở thấy sắc mặt Vương công tử khó coi như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì thật sự rất có khả năng sẽ tức đến ngất mất, hắn hai lời không nói thêm liền trực tiếp kéo Vương công tử rời đi.
Hắn không muốn nói thêm một lời nào với Lâm Phàm nữa, cho dù chỉ là một câu thôi cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Vương Vân Phi bị Viên Thiên Sở kéo đi, nhưng lúc rời đi vẫn luôn quay đầu nhìn, ánh mắt trừng trừng nhìn Lâm Phàm giống như muốn nói, ngươi có gan thì cứ chờ đó, bồn công tử nhớ kĩ nhà ngươi rồi, trước giờ chưa từng có ai dám trắng trợn coi thường ta như vậy, đồ chó hoang nhà ngươi.
"Công tử, chúng ta bây giờ cũng trở về sao?"
Cẩu Tử hỏi, hắn cảm thấy chuyện này chắc thế là kết thúc rồi. Suy cho cùng công tử chơi lâu như vậy cũng tàm tạm rồi, đều đã khiến người ta tức đến sắp thổ huyết, nếu hắn là công tử mà nói thì đã dừng tay rồi, cứ như vậy đi.
Nhưng thật đáng tiếc Cẩu Tử không phải là công tử, cho nên không có cách nào hiểu được thủ đoạn vặt lông cừu của công tử nhà mình, rốt cuộc có bao nhiêu bỉ ổi. Một đao mổ gà lấy trứng, về phần sau này còn vặt lông nữa hay không thì hắn không xen vào.
"Trở về làm gì? Đi theo, mau đi theo cho ta."
Lâm Phàm hô lên, nói: "Biểu đệ, lời mà ta nói với ngươi ngàn vạn lần đừng có quên, nhìn theo cho ta."
"Yên tâm đi biểu ca."
Châu Trung Mậu đáp lời, chuyện này vô cùng đê tiện, tiện tới không còn giới hạn rồi. Nhưng đối với hắn mà nói thì biểu ca bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, không cần phải hỏi nhiều như vậy
Phía xa.
"Vương công tử bớt giận."
Viên thiên Sở an ủi nói, nhìn thấy Vương Công tử tức giận như thế, hắn tự nhiên lại có cảm giác vui trên nỗi đau của người khác, đột nhiên phát hiện tâm tình tốt lên không ít.
Nếu nói tức giận thì Vương công tử chính là người tức giận nhất, bị bọn họ coi thường giống như là người vô hình vậy.
"Bớt giận? Viên huynh, ngươi bảo ta làm sao bớt giận được, ta không ngờ rằng Lâm gia ở U Thành lại ngông cuồng như vậy, ta một người đừng sờ sờ ngay trước mặt hắn, vậy mà hắn lại coi như không nhìn thấy, ngươi nói xem hắn có phải đang coi thường ta hay không?"
Vương Vân Phi không kìm được lửa giận.
Ngang ngược! Thật sự là quá ngang ngược!
"Nếu hắn ở Dung Thành thì ta nhất định phải cho hắn biết, người coi thường ta cuối cùng sẽ có kết cục gì."
Đối diện với Vương công tử đang báo oán thì Viên Thiên Sở biểu thị rất đồng tình, chuyện đổ thêm dầu vào lửa cũng phải xem tình huống. Nếu Lâm gia mà yếu thế thì chuyện đổ thêm dầu vào lửa này, hắn chắc chắn sẽ rất tình nguyện làm nhưng hiện nay Lâm gia cũng không yếu ớt, có vài chuyện không thể làm loạn được, nếu không sợ rằng họa sẽ rơi trên chính người mình.
"Bản lĩnh của Vương huynh ta biết, bất quá thôi vậy, hắn chỉ là một tên phế vật không có kiến thức, chỉ có thể dựa vào gia tộc mà thôi."
Viên Thiên Sở nói.
Đột nhiên trước mặt có một trận gió thổi qua, Viên Thiên Sở quay đầu nhìn thì liền chấn động cả người. Trước mắt lại xuất hiện cái thứ đồ kia, Châu Trung Mậu di chuyển có chút nhanh, cho nên chi thứ năm của Âm Ma cũng khẽ đong đưa giống như đang khiêu khích với bọn họ.
Có gan thì ngươi cắn đi, ngươi dám cắn thì ta dám bắn.