Chương 73: Nhà ta không phải kỹ viện!
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng, tình hình bây giờ chính là như vậy.
Viên Thiên Sở và Vương Vân Phi đều đứng ngây người tại chỗ, nhất là Viên Thiên Sở đã bị Lâm Phàm chọc cho tức sắp nổi điên.
Ngươi là ma quỷ sao?
Chu Trung Mậu nghe theo sắp đặt của biểu ca, chính là đứng trước mặt hai người, bọn hắn đi đâu thì theo tới đó. Coi như Viên Thiên Sở đi vào nhà xí vậy cũng phải mở cửa, đưa lưng về phía trước mặt hắn.
Điểm nộ khí +123.
Viên Thiên Sở đã tức giận trong lòng, đây là cố ý nhằm vào hắn. Vốn định mở miệng chửi to lên nhưng đột nhiên giữa lý trí và con tim bỗng phát sinh xung đột. Hành vi của Lâm Phàm quá mức quỷ dị, rốt cuộc là vì sao?
Hẳn là trong này ẩn chứa một loại âm mưu nào đó không thể cho ai biết.
Sau một lúc suy ngẫm.
Hắn phản ứng phi thường kịp thời, nếu như mình không nhịn được giận dữ mắng mỏ, từ đó phát sinh mâu thuẫn với Lâm Phàm, kết quả biểu đệ hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản, do đó sẽ dùng bạo lực nghiền nát hai người bọn hắn. Vương Vân Phi nhất định cũng bị chịu tội theo, cuối cùng lôi kéo cả Viên gia vào trung tâm mâu thuẫn này, muốn thoát ra cũng không thoát nổi.
Với địa vị Vương gia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mặc kệ công tử nhà mình bị đánh, khẳng định sẽ khai chiến với Lâm gia, mà đội ngũ Viên gia nhà hắn nhất định đứng về phía Vương gia.
Nhưng Viên gia có gốc ở U thành, Lâm Viên Lương tam đại hào môn thế gia từ trước đến giờ không để thế lực bên ngoài nhảy vào, nếu Viên gia đứng về phía Vương gia, đương nhiên quy luật này sẽ bị phá vỡ, cho nên khẳng định sẽ bị Lương gia đối kháng.
Suy nghĩ kỹ càng thì thấy thật đáng sợ, thủ đoạn thật quá cmn tàn nhẫn.
Lúc này, Viên Thiên Sở thấm khiếp sợ đến toát mồ hôi lạnh, kéo lấy Vương Vân Phi bỏ đi.
Mẹ kiếp! Chút nữa thì mắc lừa nhà ngươi rồi.
Lâm Phàm không hiểu vì sao sắc mặt Viên Thiên Sở tối sầm lại không bình thường, vốn tưởng rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình, hét to lên cho hắn chút ít điểm nộ khí, không nghĩ tới tên này lại trực tiếp kéo lấy người kia quay đầu bỏ chạy.
Căn bản không cho hắn cơ hội này. Bây giờ chọc giận người khác cũng khó khăn như thế sao?
Tiếp sau đó thì Viên Thiên Sở đi đâu, hắn và biểu đệ cũng sẽ theo tới chỗ đó.
Nhưng mà không nghĩ tới Viên Thiên Sở trực tiếp dẫn Vương Vân Phi quay trở về Viên phủ, căn bản không muốn đi dạo gì thêm, khiến hắn không thể đắc thủ thêm được nữa.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, bọn chúng về phủ rồi."
Theo không kịp rồi.
Lúc Viên Thiên Sở hồi phủ còn đặc biệt căn dặn thị vệ gác cửa, nếu như Lâm gia công tử tới nhất định ngăn cản tuyệt đối không thể bọn chúng vào phủ. Dường như đang nói bổn công tử ta xem như sợ các ngươi được chưa, ngươi đừng có theo ta nữa.
"Hầy… chẳng thú vị gì cả."
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, thật vất vả tìm được một chút việc vui, cứ như vậy mà chấm dứt.
U thành vẫn là quá nhỏ, hào môn thế gia không nhiều lắm, nếu như có mười mấy hào môn thế gia thì mỗi ngày xoay tua. Lương Dung Kỳ nhất định đang ở trong nhà tịnh dưỡng, sợ rằng rất khó gặp trong một khoảng thời gian.
"Hồi phủ."
Trong lúc rảnh rỗi, chỉ có thể về phủ trước.
Lâm phủ hậu viện.
Lâm Phàm nằm dài trên ghế, ăn hoa quả, thỉnh thoảng nhìn xem Âm Ma. Từ ngày nó bị bắt tới nay cũng mới hai ngày ngắn ngủi mà thôi, thế mà đã bị đùa bỡn thành ra như vậy, xem ra nửa đời còn lại coi như bị phế rồi. Nhưng hắn còn có chỗ hữu dụng, tạm thời không cần vứt bỏ. Nhìn xem Tiểu Phụ Trợ số liệu như thế nào, cũng không tồi.
Khí lực: 120 (võ đạo tứ trọng)
Nội lực: 120 (võ đạo tứ trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (nhị trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (phản phác quy chân) Ngự Trùng Thuật (nhập môn) Bất Động Minh Vương Thể (chưa nhập môn) Lôi Đao Tứ Thức (dung hội quán thông) Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (chưa nhập môn).
Điểm nộ khí: 5863.
Dựa vào Tiểu Phụ Trợ tăng điểm, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh thậm chí không tu luyện thế nào vẫn là thời gian vô sự một chút, rất vui vẻ.
Tăng điểm.
Trị số nội lực đang phiêu động tăng lên, mãi cho đến 150 (Võ đạo ngũ trọng).
Nội thị thân thể, nội lực bên trong cơ thể không ngừng tăng cường so với lúc trước mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hắn căn bản không để ý những thứ này. Ban đầu cũng không nghĩ tu luyện để làm gì, chỉ nghĩ đến yên ổn làm phú gia công tử, ngồi ăn rồi chờ chết, thế nhưng mà bị người bức bách không còn cách nào khác, không tu luyện ban đêm ngủ cũng không yên ổn. Suốt ngày từ sáng đến tối có người tới quấy rối thì còn có cách nào khác.
Tăng điểm Tử Dương Tứ Thánh Kinh.
Tâm pháp này không tệ, cảm giác sau khi tu luyện nội lực bản thân thay đổi có thêm tính đột phá.
1000 điểm nộ khí.
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (tam trọng thiên).
Nhị trọng thiên và tam trọng thiên tiêu hao điểm nộ khí gần như giống nhau, đây có lẽ là nhập môn khó khăn nhưng tu luyện đơn giản? Tử sắc nội lực tăng cường rất nhiều, đây là nội lực đặc thù của Tử Dương Tứ Thánh Kinh.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, đệ sao có cảm giác hình như người đã biến hóa rất lợi hại?"
Hắn có loại cảm giác này, vừa rồi phát hiện ra hai đầu lông mày của biểu ca có lớp sương tử sắc lóe hiện, có lẽ do hắn hoa mắt.
Lâm Phàm cười nói: "Không có chuyện gì, đệ nhìn lầm rồi."
Chu Trung Mậu suy nghĩ, không có khả năng này, vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng còn gì, làm sao có thể nhìn lầm được chứ. Hắn lắc đầu, biểu ca đã nói chính mình nhìn lầm, đó chính là hắn đã nhìn lầm.
Viên phủ.
"Cùng Vương công tử chơi như thế nào?"
Viên lão gia hỏi.
Vương công tử từ Dung thành tới U thành đương nhiên phải tiếp đón chu đáo, một chút sản nghiệp của Viên gia và Vương gia có quan hệ hợp tác mật thiết với nhau, Dung thành không phải là địa bàn của bọn hắn, tay còn không vươn được tới nơi nào, cho nên nhất định phải duy trì mối quan hệ tốt với Vương gia.
Viên Thiên Sở càng nghĩ càng giận, nói: "Phụ thân, đừng nói nữa, hôm nay đụng quỷ rồi, gặp phải tên Lâm gia phế vật kia, hắn chuyên đối nghịch với nhi tử, cho nên chỉ có thể sớm trở về."
Nhắc đến Lâm Phàm, Viên Lương hai nhà không nhà nào là không đau đầu, hắn quả thật giống như chó vậy, gặp người là cắn. Cũng không biết trước đã nuôi dưỡng hắn như thế nào, có bao nhiêu thù, bao nhiêu hận.
"Phụ thân, hắn chính là có bệnh, hắn cho biểu đệ hắn lưng mang một tên tứ chi bị chặt mất đi bám lấy chúng ta, cả ngày làm buồn nôn nhi tử và Vương công tử."
"Quả thật đi đâu thì hắn theo đấy."
Viên Thiên Sở thao thao bất tuyệt nói chuyện, hoàn toàn là nói Lâm Phàm thành ác đồ tội ác ngập trời.
Viên lão gia nghe, sắc mặt cũng rất khó coi.
Cái tên nghịch tử Lâm gia này vô pháp vô thiên, dám không coi Viện gia ta ra gì. Viên gia bọn hắn đang chiêu đãi khách quý như vậy vẫn chạy đến quấy rối, nếu quả thật gặp chuyện không may thì người nào gánh trách nhiệm đây?
"Vương công tử bây giờ ra sao?"
Viên lão gia hỏi.
Viên Thiên Sở ứng đáp: "Ở hậu viện, nhi tử đã mời đến một số khuê nữ thương hào trong nội thành đến để trò chuyện với Vương công tử, để cho hắn điều tiết cảm xúc một chút."
Đối với một số thương hào, có thể để khuê nữ nhà mình đi trò chuyện với Vương công tử ở Dung thành là chuyện vô cùng vui vẻ, cảm giác như vận may đang đến. Nếu như nữ nhi nhà mình có thể lọt vào mắt xanh của Vương công tử, không cầu làm chính thất chỉ cần làm thiếp, đó chính là bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi. Thương hào có tiền thì không sai nhưng không có quyền lực. Nhìn bên ngoài rất tự tại nhưng cơ hội bị người khác tóm gáy rất lớn. Nuôi béo rồi một dao cắt cắt tiết, cũng không phải là việc chưa từng xảy ra.
Nhưng cái nhìn của Viên Thiên Sở, Vương công tử này ham sắc hai người vẫn chưa đủ, hắn muốn năm sáu bảy tám người, quả thật là sắc tâm ngút trời. Nhìn bề ngoài thì nhìn không ra, còn tưởng rằng là Công tử gia đường đường chính chính. Mỗi lần đi tìm Vương công tử ở sau việc lạc, Viên Thiên Sở đều có cảm giác bản thân đang đi đến kỹ viện. Mà Viên gia nhà hắn đột nhiên biến thành kỹ viện lớn nhất U thành. Đương nhiên, Viên Thiên Sở luôn nhắc nhở bản thân, nhà hắn không phải kỹ viện!