Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 77: Biểu đệ ngươi đúng là tàn nhẫn

Chương 77: Biểu đệ ngươi đúng là tàn nhẫn

Lâm phủ.
"Công tử, lão gia gọi người qua đó."
Lúc hắn vừa trở về, Ngô lão từ xa đi tới thấy cảnh Chu Trung Mậu sau lưng cõng theo Âm Ma, mặc dù khuôn mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại có chút kinh động.
"Cha ta gọi đến làm gì?"
Lâm Phàm nghi hoặc tự hỏi, cảm giác không có chuyện gì tốt. Bây giờ là ban ngày, hơn nữa hắn gần đây cũng không gây chuyện gì, theo lý mà nói lão cha sẽ không tìm hắn.
Lâm Phàm trả lời: "Ta biết rồi"
Bất luận là chuyện gì đi xem thử sẽ biết thôi.
Thư phòng.
Ngô lão đi theo bên người, nói: "Công tử, lão gia chút nữa sẽ nói một việc rất quan trọng, người đừng chọc lão gia tức giận."
Trên đường đi, Ngô lão đặc biệt dặn dò công tử một phen, những lời này khiến cho đầu óc Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi, rồi chung quy có cảm giác sự việc có vẻ không có gì tốt lành.
"Phụ thân, người tìm hài nhi có chuyện gì tình?"
Lâm Phàm hỏi.
Lâm Vạn Dịch ngồi ở chỗ kia đọc sách, sau đó hắn đặt sách xuống, trầm giọng nói: "Phàm nhi, ngươi đã trưởng thành, sau này hương hỏa của Lâm gia vẫn là ngươi thừa kế, phụ thân đã tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, Dung thành có Lý gia đại tiểu thư là người không tồi, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, so với Lâm gia ta cũng môn đăng hộ đối, rất xứng với ngươi."
Ý tứ đơn giản như vậy, chính là lão tử muốn tìm vợ cho ngươi.
"Phụ thân, ta còn trẻ tuổi mà."
Lâm Phàm bị kinh động thật rồi, nói đùa cái gì vậy, dĩ nhiên là muốn tìm vợ cho hắn, chuyện này hắn kịch liệt phản đối. Nấm mồ của hôn nhân đáng sợ biết bao nhiêu, sao có thể không biết được.
Đó là muốn lấy mạng người, đang làm Phú gia công tử rất tốt, muốn làm gì thì làm cái đó, khoái lạc giống như thần tiên, hắn cũng không muốn tìm tội để chịu.
"Hừ …..?"
Lâm Vạn Dịch nheo mắt, ánh mắt có chút đáng sợ, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Ngữ khí có chút khó chịu, giống như là nói nếu ngươi dám phản kháng, ngươi xong đời rồi.
Ngô lão đứng một bên khuyên giải nói: "Công tử, lão nô đã từng thấy Lý gia đại tiểu thư đó rất là không tệ, người rất đẹp và tính cách cũng rất không tệ."
Người đẹp chính là thật, nhưng cái tính cách này. . . rất khó nói.
"Ngô lão, chuyện này không phải quan trọng có đẹp hay không, bổn công tử không phải hạng người nông cạn, phụ thân hôn nhân là đại sự, nhất định phải ngươi tình ta nguyện, hôn nhân mua bán ép buộc đó sẽ là không hạnh phúc, người cũng không thể đẩy nhi tử duy nhất của người hướng vào hố lửa."
Lâm Phàm kêu thảm, trời xanh a, đại địa a, làm sao lại làm ra việc này. Bình thường không phải cuộc sống rất tốt sao?
"Ha ha."
Lâm Vạn Dịch tươi cười lộ ra vẻ mặt của mẹ bán buôn, đẩy vào hố lửa.
Chuyện này không biết do ai đẩy ai, nhưng không còn cách nào khác, nhất định phải tìm mối hôn sự cho nghịch tử này. Dung thành Lý gia cũng không tồi, hắn cũng hài lòng thỏa mãn, còn về phần có phải hay không ngươi tình ta nguyện, tất cả những chuyện đó không quan trọng, cứ cho lão tử có cháu bế, những chuyện khác tùy ý.
"Được rồi, đừng nói với lão tử những chuyện vô nghĩa này nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, bằng không ngươi đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, từ sáng đến tối ở nhà cho ta."
Lâm Vạn Dịch đưa ra thông điệp cuối cùng.
Căn bản không cho Lâm Phàm cơ hội phản kháng/
"Phụ thân. . ."
Lâm Phàm còn muốn tranh thủ nói lý.
Rốt cuộc là tình huống gì, lại đi nói những chuyện rách nát này.
Cái gì mà Lý gia đại tiểu thư, hắn không cần những thứ này, thứ hắn cần chính là tự do, chính là cuộc sống mặc sức bay nhảy.
"Ra ngoài."
Lâm Vạn Dịch xua tay để nghịch tử cút nhanh, sự tình không cho cự tuyệt cứ như thế định rồi.
"Dù sao ta phải không đồng ý, muốn cưới thì người tự cưới lấy, đánh chết ta, ta cũng sẽ không đồng ý."
Lâm Phàm la hét, sau đó rời khỏi thư phòng.
Điểm nộ khí +111.
Lâm Vạn Dịch tức giận, nghịch tử này dám phản kháng hắn, không phải là muốn lên trời rồi chứ.
Ngô lão nói: "Lão gia, công tử phản kháng cũng là chuyện bình thường, đợi công tử gặp được Lý gia đại tiểu thư, có lẽ người sẽ thay đổi ý nghĩ."
Lâm Vạn Dịch tức khí không muốn nói chuyện.
"Nghịch tử này thật sự là làm cho người ta tức giận. Ta còn có thể hại nó hay sao."
Ngô lão cười khổ một tiếng, lão gia nói không sai, làm những việc này đích thực không phải hại công tử mà là đối tốt với công tử.
Hậu viện.
"Công tử, sao người rầu rĩ không vui vậy?"
Cẩu Tử nhìn thấy công tử thần sắc ngưng trọng, cảm giác chính là đã xảy ra chuyện gì.
"Hầy..."
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ xem chuyện này rốt cuộc thế nào, cha ta lại muốn tìm một mối hôn sự cho ta, cái gì mà Lý gia đại tiểu thư, đây không phải là đẩy bản công tử ta vào hố lửa sao?"
Cẩu Tử không nói chuyện, cảm giác lão gia làm như vậy thì không có vấn đề gì. Công tử đã sớm đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, nếu như là công tử nhà khác tuổi này có lẽ đã sớm có con rồi. Cho dù không có hài tử, thê thiếp cũng có mấy người, nhưng công tử nhà chúng ta một người cũng không có, thật đáng thương. Công tử không vội nhưng hắn lại gấp vô cùng.
Lâm Phàm hỏi: "Cẩu Tử, ngươi nói xem việc này có phải gấp quá không?"
Cẩu Tử có chút ngơ ngác, thầm nghĩ: “Công tử, tiểu nhân không biết trả lời vấn đề này của người như thế nào.”
Hắn chỉ biết ứng đáp: "Công tử nói không sai."
Nếu đạt được sự tán thành của Cẩu Tử, tâm trạng của Lâm Phàm mới tốt một chút.
Ngay cả Cẩu Tử đều nói mình không sai, vậy khẳng định là không có sai. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, việc này sợ là đã không có đường sống, chỉ còn cách tận dụng mọi thứ, có gan ngươi đến Lâm phủ cho ta, bổn công tử ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ thật sự là như thế nào.
Cái gì mà Lý gia hay không Lý gia, tất cả đều là giả dối, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm liền bắt đầu trêu đùa Âm Ma. Nhưng điều khiến cho hắn tiếc nuối đó là, tên Âm Ma này không cung cấp được bất kỳ điểm nộ khí nào nữa, thứ này dường như đã tê liệt, thậm chí là tuyệt vọng.
Đối với Âm Ma, mọi người đều nói Âm Ma rất đáng sợ, chỉ cần gặp phải Âm Ma thì nửa mạng sống coi như mất rồi.
Nhưng mà bây giờ nó đã hiểu rõ, có người còn khủng bố hơn cả Âm Ma. Hắn bị giày vò tra tấn sắp tan vỡ, đã bắt đầu có lòng muốn chết.
Giết chết ta đi, Ta thật không muốn sống nữa rồi.
Lâm Phàm nghĩ nên xử lý Âm Ma, cái thứ đồ chơi này không tốt, bất kể như thế nào đó cũng là kẻ đầu sỏ tàn nhẫn giết chết thôn dân của Vương gia thôn. Đó tất cả đều là tài sản của Lâm gia, há có thể người khác tùy ý tổn hại được hay sao.
"Biểu đệ, cho hắn xuống vạc dầu, để hắn ra đi thể diện chút."
Lâm Phàm phất tay nói.
Nếu đã vô dụng, vậy thì xử lý gọn gàng, giữ ở bên người cũng không thú vị.
"Vâng, biểu ca."
Chu Trung Mậu nhấc Âm Ma lên, đi về hướng nồi chảo nơi đó. Đừng nhìn bề ngoài Chu Trung Mậu chất phác, nhưng dưới sự quan sát của Lâm Phàm, người biểu đệ này rất là tàn nhẫn, bất cứ chuyện gì với hắn mà nói, cũng giống như một chuyện rất bình thường. Đối với người ngoài mà nói, biểu đệ tồn tại sự khủng bố.
Sắp bước lên hành trình tử vong khủng bố như thế, Âm Ma hẳn là sẽ biểu hiện sự hoảng hốt sợ hãi. Nhưng mà sắc mặt Âm Ma lại hiện rõ ra sự giải thoát, giống như nó đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc chờ đợi đến giờ phút này. Mong ước kiếp sau, nguyện không muốn rơi vào tay loài người.
Thật đáng sợ, tâm linh áp lực không chịu nổi. Bị cắt đứt tứ chi cũng không sao cả, suy cho cùng bọn chúng cũng thường xuyên moi tim, hút máu, tàn nhẫn giết chết loài người. Nhưng mà từ trước đến giờ, có việc một việc nó chưa từng làm, nụ hôn đó mãi mãi ghi nhớ trong tim.
Giống như muốn mang tính cách nhân loại này, dùng phương thức tâm linh ba động truyền ra ngoài, nói cho đồng loại của hắn nên cẩn thận, loài người cũng sẽ đối xử không bình thường với Âm Ma. Bảo vệ tốt bản thân trong sạch, ngàn vạn không muốn bị làm bẩn.
Xèo Xèo…..!
Âm thanh dầu chiên truyền đến.
Chu Trung Mậu ném Âm Ma vào bên trong, không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ như không nhanh không chậm diễn ra.
Hắn nhìn thấy biểu đệ làm việc này không chút lay động trong lòng, thậm chí còn có cảm giác dễ dãi cho đối phương rồi.
Đúng là quá tàn nhẫn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất