Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 78: Làm sao dưỡng ra được một nữ nhi như thế này chứ.

Chương 78: Làm sao dưỡng ra được một nữ nhi như thế này chứ.

Âm Ma đi rồi, đi rất thanh thản, rất nhẹ nhàng, không có hét thảm cũng không có giãy dụa.
Âm Ma cũng chỉ là một lữ khách qua đường trong cuộc đời của Lâm Phàm mà thôi, nó cũng đã làm những việc mà nó nên làm, vì nhân sinh của hắn mà thêm chút gia vị, cũng coi như là không uổng kiếp này.
Đối với Lâm Phàm thì những ngày này có chút không thoải mái lắm. Áp lực tương đối lớn, trong lòng luôn nghĩ về cuộc sống thoải mái của công tử phú gia nhưng lại phải chịu sự cản trở ở khắp nơi, cảm giác đó thực sự là không dễ chịu gì.
Viên phủ.
Vương Vân Phi ngồi trên giường biểu tình rất không tự nhiên, ngón tay còn đang run run gảy vào lão đệ, nói:
"Chuyện gì vậy? Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn hiện tại đang rất sợ hãi, sau khi trở về thì không cảm thấy bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng, nhưng sau đó hắn thấy thân thể mình có chút không thoải mái. Bộ vị kia hình như ủ rũ đi, vốn dĩ là vĩnh viễn bất tử nhưng giờ đây thì lại là vĩnh viễn không động đậy được, chuyện này thực sự là quá đáng sợ rồi. Trong lòng Vương Vân Phi tự an ủi mình một chút, có lẽ đây chỉ bị dọa sợ quá nên mới tạm thời xuất hiện một chút vấn đề mà thôi.
Bên ngoài có tiếng động truyền tới.
"Công tử, lão gia truyền gọi người trở về."
Vương Vân Phi kinh ngạc, nhanh như thế đã phải trở về rồi à. Hắn mới đến U Thành này không bao lâu, thế mà lại nhanh như vậy.
"Ừm, biết rồi."
Đến U Thành là để ngao du hưởng thụ một phen, tuy quá trình cũng không quá tốt đẹp nhưng sự nghèo khó của U Thành, vẫn là có chút đáng xem, nói thật lòng thì Hồng Tụ Các kia cũng không tệ.
Cuối cùng hắn lại gẩy gẩy lão đệ một chút nhưng vẫn không có phản ứng gì, cũng không để chuyện này ở trong lòng lắm, nên thu dọn một phen về thôi. Vương gia rắc rối phức tạp, có vài phái thực lực hình thành, hắn chỉ là một trong những thế lực tương đối mạnh mà thôi, nhưng vẫn không thể quá chủ quan được. Liên hôn cùng đại gia tộc kia đối với hắn mà nói thì là một mối cực kì có lợi. Tuy nói thiên kim kia có chút không vừa mắt nhưng vì tương lai sau này thì nhất định phải hy sinh một chút, chỉ cần có thể đạt được tất cả những gì mà mình muốn thì mới không ai có thể áp chế được hắn.
Dung Thành, Lý gia.
Một con chim ưng đầu trắng đang bay lượn trên không trung, sau đó tập kích lao xuống viện lạc của một tòa hào môn thế gia, phát ra thanh âm chói tai dẫn đến sự chú ý của không ít người.
Gia chủ Lý gia từ trong đại sảnh đi ra nhìn con chim ưng trên không trung thì liền nhíu mi ngưng trọng, đây là vật mà Lâm gia ở U Thành dùng để truyền tin.
Giơ tay lên, chim ưng đầu trắng liền đáp xuống, hai móng vuốt bấu lấy cánh tay của Lý lão gia đứng vững, trên móng vuốt có một cái ống trúc được buộc chặt, bên trong là thư của Lâm gia.
Rút thư ra khỏi ống trúc xem nội dung bên trong, nhất thời biểu tình của Lý lão gia liền từ từ thay đổi. Nội dung bên trong làm lão có chút kinh ngạc, nói: "Lâm Vạn Dịch muốn liên hôn với chúng ta."
Đương nhiên đối với chuyện này thì thứ đầu tiên mà lão nghĩ tới, không phải là từ chối mà là tính toán xem cái lợi cái hại thế nào. Con cái trong hào môn thế gia tự nhiên sẽ phải cần dựa vào liên hôn, mới có thể bảo đảm được thực lực vững chắc của gia tộc.
Hôn nhân đại sự của con gái lớn Lý Chi Tú đương nhiên sẽ do lão chọn lựa. U thành tuy chỉ là một thành nghèo nát nhưng sức ảnh hưởng của Lâm gia thì lại rất lớn, cũng coi như là môn đăng hộ đối đi.
"Chuyện này cũng không thể chọn lựa được a."
Lý lão gia tự nói với chính mình. Nữ nhi nhà mình như thế nào, người khác không biết chứ lão sao có thể không rõ ràng được, lớn lên tuy rất xinh đẹp nhưng lại có sở thích múa đao lộng kiếm, tính khí thì cực kỳ hung dữ. Lúc trước cũng không phải không có công tử hào môn thế gia nào muốn tới kết thân, chỉ là tất cả đều bị dọa cho sợ chết khiếp thôi. Nữ nhi nhà mình muốn cùng người ta tỷ võ, chỉ cần một cây trường thương quét ngang một đường đã suýt chút nữa đánh người ta thành thái giám rồi. Từ đó về sau không còn có người nào dám tới kết thân nữa. Đã qua vài năm rồi, nếu mà còn không có hôn sự thì chỉ sợ sẽ có nhiều lời ong tiếng ve truyền khắp nơi.
Hậu viện.
"Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi."
Một thị nữ đang gấp gáp chạy đến.
Trong tay Lý Chi Tú đang cầm trường kiếm tu luyện võ học gia truyền, xoay người liền một kích đánh tới, trường thương có một chút quang mang bạo phát bức thị nữ kia lùi lại vài bước.
“Oanh“ một tiếng trường thương ngừng lại, chỉ cách mặt thị nữ kia đúng một đốt ngón tay,.
Thị nữ bị dọa hét chói tai, tê liệt ngã luôn xuống đất.
"Thúy Lan, sao vậy?"
Lý Chi Tú thu hồi trường thương hỏi.
Thúy Lan thở hắn ra, suýt chút nữa bị tiểu thư dọa chết rồi, nói: "Tiểu thư, ta vừa nhận được tin Lâm gia ở U Thành muốn tới kết thân."
Lý Chi Tú lớn lên rất xinh đẹp, lại tu luyện võ thuật mỗi ngày, thân thể lồi lõm bị che giấu trong y phục, cả người tản ra một loại anh khí.
"Kết thân? còn có người không biết sống chết mà dám đến Lý gia kết thân sao?" Lý Chi Tú nói.
Thúy Lam gật đầu: "Vâng, là Lâm gia ở U Thành, ta nghe người ta nói công tử Lâm gia rất vô dụng, tính cách thì yếu nhược, từ trước đến nay không tu luyện gì, chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, lỡ như lão gia mà đồng ý thì không phải là đẩy tiểu thư vào hố lửa sao?"
"Cha ta đồng ý rồi sao?"
Lý Chi Tú hỏi.
Thúy Lan không dám xác định, nói: "Không biết ạ, nhưng nhìn lão gia thì có vẻ cũng không có ý định từ chối."
Cố tay Lý Chi Tú khẽ động, trường thương trong tay bay ra xa “đinh đang” một tiếng, không nghiêng không lệch rơi trúng vào giá để binh khí.
"Ta đồng ý."
"Hả?"
Thúy Lan há to miệng, nói: "Tiểu thư, sao người lại đồng ý?"
"Ừm."
Lý Chi Tú có cách nghĩ của bản thân, thân là thiên kim của hào môn thế gia, hôn nhân đại sự bình thường sẽ không do mình làm chủ, mấy năm gần đây danh tiếng của nàng vang xa nên không có ai dám đến kết thân nữa. Nhưng đây cũng không đại biểu rằng từ nay về sau nàng không cần phải liên hôn xuất giá nữa. Nếu đã không có cách nào tự quyết định tương lai sẽ liên hôn cùng với ai, vậy thì không bằng bây giờ chọn một tên yếu nhược đi. Như vậy mới có thể nắm trong tay tương lai của mình, sau này mà không cần phải chịu sự phiền nhiễu nào.
Không tu luyện, tính cách thì yếu đuối, không phục ta liền đánh, cho dù là đối phương phản kháng thì cũng tuyệt đối không thể nào đánh lại ta được. Đối với nàng thì Lâm gia ở U Thành có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
"Con gái à..."
Lý lão gia đi đến.
Lý Chi Tú không nhiều lời nói:
"Cha, ta đồng ý chuyện hôn sự này."
Lý lão gia nghe thấy lời này thì ngược lại cũng không có chấn động gì lớn, phảng phất giống như nhìn thấu được cách nghĩ của nữ nhi nhà mình, nói: "Hay là cứ xem trước một chút đã?"
"Không cần xem nữa, chỉ cần không phải là xấu đến ma chê quỷ hờn thì nữ nhi đồng ý cuộc hôn nhân nảy."
Lý Chi Tú nói.
Nếu như công tử Lâm gia này quá xấu xí thì chỉ cần nhìn một cái liền muốn nôn ọe, vậy thì tự nhiên là sẽ không đồng ý chuyện này.
"Con gái à, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi đồng ý thì phụ phân sẽ gửi thư trả lời."
Lý lão gia nói.
Lý Chi Tú lắc đầu, nói: "Cha, không cần trả lời thư, nữ nhi tự mình mang hậu lễ đến, nếu như Lâm công tử kia quá xấu xí thì nữ nhi sẽ mang hậu lễ trở về, còn nếu như cũng tạm được thì sẽ ta sẽ ở trong Lâm phủ ở U Thành luôn."
Trả lời bá đạo như vậy, cho dù Lý lão gia đã quen với tính cách của nữ nhi, kết quả cũng bị dọa cho tới nỗi nói không nên lời. Này cũng quá là tùy ý rồi, không đợi đối phương đến Lý gia cầu thân cưới hỏi đàng hoàng, ngược lại lại còn mang theo hậu lễ đến Lâm gia U Thành trước, sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Tiểu thư, vậy ta thì sao?"
Thúy Lan lo lắng nói, tưởng rằng tiểu thư không mang nàng theo.
"Ngươi nhất định phải đi theo ta, ta không quen người khác hầu hạ."
Lý Chi Tú nói.
Trên mặt Thúy Lan nổi lên nét cười, chỉ cần không tách khỏi tiểu thư là được.
Lý lão gia luôn cảm thấy nữ nhi nhà mình giống như là không thể chờ đợi, ngay lập tức muốn rời khỏi nhà này rồi. Đây không phải là tín hiệu tốt lành gì, con gái gả ra ngoài giống như bát nước đã đổ đi vậy. Lỡ như nữ nhi gây chuyện ở Lâm gia, cuối cùng bị Lâm gia gửi trả về thì chuyện này không biết có bao nhiêu mất mặt.
Lý lão gia rất hối hận lúc trước vì cái gì lại để cho nha đầu này luyện võ. Lúc đó lão chỉ nghĩ rằng thành thạo võ thuật một chút, sau này sẽ không bị người ta ức hiếp, nhưng không ngờ mới bao nhiêu năm, kết quả lại bồi dưỡng ra một nữ nhi như thế này.
Đúng là sa lầm mà!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất