Chương 81: Ta có khuynh hướng bạo lực!
Quá nhanh!
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp phản ứng.
Lâm Phàm có cảm giác đã gặp được đối thủ, nhìn xem vẻ mặt và thần thái của lão cha hiển rõ vô cùng mừng rỡ, bây giờ nếu như đụng vào họng súng này hậu quả không tưởng tượng nổi. Cho dù đang cần điểm nộ khí nhưng cũng phải xem tình hình mới được.
Không chỉ có Lâm Phàm kinh ngạc, ngay cả Thúy Lan cũng bị những hành động cử chỉ của tiểu thư nhà mình làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Nàng không nghĩ tiểu thư lại chủ động như vậy đem đại sự cả đời quyết định luôn.
Lâm Vạn Dịch hỏi: "Tú Nhi, sau này đều là người một nhà, cha ngươi đã biết chưa?"
Hắn đang muốn nghịch tử nhà mình nhanh chóng tổ chức đại hôn với đối phương, hoàn thành tâm nguyện trong lòng hắn.
Lý Chi Tú bình tĩnh nói: "Gia phụ đã đồng ý."
"Tốt, vậy là tốt rồi, ta xem hay là chọn một ngày tốt định việc này luôn, hôn sự này phải tổ chức long trọng, càng long trọng càng tốt."
Lâm Vạn Dịch cười, cơ bản không hỏi ý kiến của Lâm Phàm.
Trong lòng Lâm Phàm đang phản kháng, Phụ thân bất luận nói thế nào cũng phải nghe ý kiến của nhi tử có được không?
Hỏi một câu ta có đồng ý hay không, trực tiếp làm chủ như thế không tốt cho lắm. Hắn nhìn về phía cẩu tử, ánh mắt của cẩu tử lực bất tòng tâm, việc này đối với kẻ tôi tớ sao dám nói tới nói lui. Nếu mở miệng nói lão gia nhất định đánh chết hắn.
Không còn cách nào khác.
Lâm Phàm không thể ngồi chờ chết, chỉ còn cách chủ động xuất kích, nhưng ngữ khí nhẹ nhàng không dám cứng rắn, nói: "Phụ thân, người không phát hiện ra việc này có chút cổ quái sao? Nhi tử và nàng ta đều chưa quen biết như vậy nhưng đã quyết định hôn nhân đại sự coi như trò đùa luôn rồi, đây không phải quá tùy ý hay sao."
Có âm mưu, nhất định có âm mưu.
m mưu của phụ nữ này rất thâm sâu, có cảm giác không chờ đợi được. Hắn không phải người quá chú ý đến bản thân, tuy nói điều kiện của bản thân rất tốt nhưng không tới mức chưa thân thuộc đã yêu thương nhung nhớ.
Lý Chi Tú nói: "Mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của mai mối, phụ thân tới Lý gia cầu thân, cha mẹ ta đã đồng ý."
Một tiếng, một tiếng phụ thân nghe rất thân thuộc, nếu người không biết chuyện còn tưởng rằng Lý Chi Tú là người của Lâm gia mà không phải Lý gia.
"Tốt, vậy là tốt rồi, Tú Nhi bây giờ chính là con dâu ta."
Lâm Vạn Dịch vẻ mặt tươi cười, sau đó nheo mắt nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt sắc bén dường như nói ngươi dám làm hỏng chuyện này, lão tử chắc chắn chặt đứt chân chó của ngươi.
Lâm Phàm có chút suy sụp rồi, trận đại chiến này hắn thua có chút nhanh, căn bản không cách nào chống lại đối phương. Mấu chốt vấn đề chính là lão cha đứng về phía đối phương, quyền chủ động trong tay đối phương, hắn lấy cái gì đấu cùng người ta.
Vừa mới bắt đầu đã bị hạ bệ, trong lòng cha rõ ràng muốn bản thân ta nhanh chóng thành hôn, hiện giờ con dâu đã đến tận cửa sao có thể bỏ qua.
Lâm Vạn Dịch hỏi: "Tú Nhi, con muốn bao giờ tổ chức đại hôn?"
Lý Chi Tú nói "Tất cả do cha làm chủ là được."
Nàng không quan tâm những việc này, sau đại hôn mọi chuyện đã được định, mục đích của nàng đã đạt được.
Lâm Vạn Dịch cười càng lớn, chưa bao giờ vui sướng như bây giờ.
Hiểu chuyện, thật sự hiểu chuyện.
Lão càng thỏa mãn đối với Lý Chi Tú, người sắp trở thành con dâu của Lâm gia.
Ngô lão nói: "Lão gia, chi bằng để công tử và Lý tiểu thư từ từ trò chuyện, chúng ta đi xem ngày tốt để chuẩn bị."
Hắn sợ chút nữa công tử tức giận, trực tiếp khai chiến, đến lúc đó không phải một người trên chiến trường.
"Hừ."
Lâm Vạn Dịch gật đầu, sau đó dặn dò: "Phàm Nhi, từ từ trò chuyện với Tú Nhi."
Sau đó ghé tai, nhỏ giọng nói: "Đừng làm những chuyện vô nghĩa, nếu ngươi dám làm bừa thì chết chắc rồi đấy."
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp.
Trời ạ!!!!!
Nương tử có gì mà tốt, vậy mà nịnh lão cha vui vẻ như vậy, hoàn toàn đã kéo Lão cha qua bên đó rồi, để hắn một người thế đơn lực bạc không cách nào đối kháng với địch đông thế mạnh.
Lâm Vạn Dịch và Ngô lão rời khỏi phòng khách, nhất là đến bước đi của cha cũng nhẹ nhàng như sắp bay lên. Lý Chi Tú biểu lộ ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Phàm, không có chút nào lay động.
"Lý tiểu thư, lợi hại."
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên, thủ đoạn ngoan độc, quá quyết đoán, người bình thường làm không được nhưng hành động này của đối phương nước chảy mây trôi, thao tác kết nối nhìn không ra, người bình thường quả thực không kháng nổi.
Nhưng muốn Lâm Phàm cúi đầu, đây là chuyện không có khả năng.
Lý Chi Tú nói: "Sau này ngươi chính là phu quân của ta, có thể gọi ta là Tú Nhi."
Lại giở chiêu này?
Nếu nam nhân bình thường thấy được nữ tử xinh đẹp sợ là chịu không nổi, nhưng Lâm Phàm là ai chứ?
Nam nhân vì tự do có thể chiến đấu với trời với đất, há có thể vì một câu nói mà bị dẫn dụ.
"Đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa, cha ta đồng ý không có nghĩa là ta đồng ý, hôn nhân không có cảm tình đó chỉ là một cuộc giao dịch, ta là người có khuynh hướng bạo lực, nhất là đối với nữ nhân, khuynh hướng bạo lực ngày càng nghiêm trọng, ngươi phải cẩn thận đó."
Cha không ở đây thì Lâm Phàm không chút kiêng kỵ, trực tiếp nói lời khiêu khích muốn gả đến Lâm phủ để trói chặt hắn, đó là chuyện không thể xảy ra.
Điểm nộ khí +13.
Thúy Lan rất tức giận, Lâm gia công tử sao có thể nói như vậy, nếu không phải tiểu thư không muốn bị người khác sắp đặt vận mệnh thì nàng không tới nơi này.
"Hừ."
Nàng bĩu môi, trừng mắt nhìn Lâm Phàm một cái, biểu hiện cho sự tức giận.
Thật đáng yêu!
Cẩu tử đứng bất động nghiêng mắt nhìn Thúy Lan, khuôn mặt bầu bĩnh, hai má đỏ hồng, đây chính là loại người mà hắn thích. Nhưng công tử và Lý tiểu thư đang đối đầu, hắn không thể kéo chân công tử được.
"Khuynh hướng bạo lực?"
Lý Chi Tú bóc vỏ chuối từ từ mở miệng, không có ý e dè ngại ngùng, trực tiếp cắn một miếng rồi nuốt trôi, sau đó quay người ném vỏ chuối bay ra ngoài.
Bịch!
Mảnh vỏ chuối giống như con dao sắc nhọn trực tiếp phi qua, cắm thẳng vào hòn giả sơn. Lý Chi Tú đi theo Thúy Lan ra ngoài, đi tới cửa quay đầu lại nói: "Ta rất chờ mong."
Trong phòng, Lâm Phàm và cẩu tử đều đứng ngây người ra.
Cẩu tử nói: "Công tử, nàng ta quá kiêu ngạo."
"Phát hiện ra đích thực là kiêu ngạo, cũng lợi hại một miếng nuốt trôi quả chuối tiêu dài như vậy, tuyệt đối đây là nhân vật hiểm ác."
Lâm Phàm thần sắc ngưng trọng, cảm giác đã gặp phải đối thủ. Đến bây giờ, hắn cũng không biết rõ rốt cuộc nữ tử này đến đây có mục đích gì. Với tình hình trước mắt thì Lâm gia không có gì đáng để người khác đến mưu đồ.
Lâm Phàm nói: "Đi, đi tìm biểu đệ cho ta."
Châu Trung Mậu đang bế quan trong khoảng thời gian này. Võ Đạo Bát Trọng cảnh đỉnh phong, sắp đột phá đến Võ Đạo Cửu Trọng, cửa ải này tạm thời chưa bước qua được. Đi đến nơi ở của biểu đệ, bên ngoài có thị vệ canh gác.
Lúc thị vệ nói cho Lâm Phàm biết giáo đầu đang bế quan tu luyện, Châu Trung Mậu bỗng từ trong phòng bước ra, nhìn không ra có gì bất ổn, vẫn không thể đột phá thành công, đúng là thiếu một chút.
Lâm Phàm hét lên: "Biểu đệ."
Châu Trung Mậu ngẩng đầu lên, thấy được biểu ca, lập tức đi tới, nói: "Biểu ca, sao người tới đây?"
"Hầy!"
Lâm Phàm thở dài một tiếng, trong lòng có nỗi khổ, nói những chuyện xảy ra cho biểu đệ.
"Biểu đệ, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Nữ tử đó có chuẩn bị mà đến, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp đối phó."
Châu Trung Mậu vẻ mặt thất thần, việc này hắn quả thật không có cách nào nhúng tay, thậm chí còn cảm giác là chuyện tốt nữa, cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng biểu ca không đồng ý thì hắn cũng đứng về phái của biểu ca mới được.