Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 94: Sao có thể có người thiếu đầu óc như vậy?

Chương 94: Sao có thể có người thiếu đầu óc như vậy?

Nói chuyện có hơi nhanh.
Hắn vốn tưởng có thể nói đến tối, nếu vậy hắn có thể kiếm chác đến khi đó, giờ nhìn tình hình này e là không đùa được.
Ngân Huyết Quân đã bị dục vọng hành hạ đủ rồi.
Cương cứng, đã sung huyết, rất khó chịu, rất thống khổ.
Tiểu tử này rất xấu xa.
Thật sự quá xấu xa, nếu là ở bên ngoài, họ đã sớm rút đao, loạn đao giết chết.
Sắc mặt Lưu Huyền thay đổi có chút lớn.
Ban đầu còn cười ha hả, giờ mặt không biểu tình, một chút cũng không có.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm vẫn không thân thiện như cũ.
Chẳng qua là che giấu rất kỹ mà thôi.
Y phát hiện tình trạng của Ngân Huyết Quân có chút không ổn, các người muốn tạo phản phải không, dáng đứng như vậy là sao, mất hết thể diện ở đây, trở về xem ta xử lý các người ra sao.
Ngân Huyết Quân cả đám đều cong mông, hoàn toàn mất hết thể diện.
"Cha, cha nhìn bọn chúng, có phải thân thể khó chịu hay không, tư thế thật là lạ."
Lâm Phàm chỉ Ngân Huyết Quân nói.
Điểm nộ khí +77.
Điểm nộ khí +88.
...
Vậy là 7588.
Trời đất ơi, kiếm chác thật thoải mái nha.
Ngân Huyết Quân nghĩ, tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Sao phải thấy kỳ lạ?
Nếu không phải ngươi làm ra những chuyện này, sao chúng ta có thể như vậy.
Thật quá ác độc.
Nhân lúc họ ăn mặc chỉnh tề, làm ra chuyện như vậy, ai có thể nhịn được.
Lâm Vạn Dịch ừ một tiếng, coi như là đồng ý cách nói này.
"Lâm huynh, ngươi có thể cân nhắc một chút, có những việc nếu cự tuyệt quá nhanh cũng không hay."
Lưu Huyền nói.
Nhiệm vụ tới nơi này lôi kéo Lâm Vạn Dịch của y đã thất bại.
Điều này làm y thấy rất khó chịu trong lòng.
Ngô Đồng Vương coi trọng nhất chính là năng lực cá nhân, y làm không xong, chính là làm việc bất lực.
Lâm Vạn Dịch nói: "Không cần cân nhắc, ngươi trở về nói với Ngô Đồng Vương lão phu sẽ không đáp ứng."
Xem ra sự tình đàm phán hỏng rồi.
Lâm Phàm không để Lưu Huyền rời khỏi, nếu y rời đi, Ngân Huyết Quân cũng phải rời đi, số điểm nộ khí sẽ không còn nữa.
"Đi gấp như vậy làm gì, không ở lại một chút sao?"
Lâm Phàm giữ đối phương lại.
Tốt nhất đừng đi.
Ở lại U Thành thêm mấy ngày thì tốt biết mấy.
Mọi người bồi dưỡng cảm tình, có lẽ có thể bồi dưỡng những loại cảm tình không giống nhau nha.
Lưu Huyền không có bất kỳ hảo cảm nào với Lâm Phàm, thậm chí đối với toàn bộ người ở Lâm gia đều không có hảo cảm.
"Quân vụ tại thân, không lưu lại được, cáo từ." Lưu Huyền ôm quyền, sắc mặt thay đổi quá nhanh, không còn nhiệt tình nữa.
Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Phàm còn muốn biểu hiện thật tốt.
Liền nhìn chỗ lạp xưởng.
"Chỗ lạp xưởng này mang về đi, coi như Lâm gia ta tặng lễ cho Ngô Đồng Vương."
Lâm Phàm nói.
Điểm nộ khí +999.
Lửa giận của Lưu Huyền một mực ở mức 999, hiển nhiên là đã động sát tâm với Lâm Phàm.
Lạp xưởng sao?
Lạp xưởng đặc biệt của ngươi sao?
Lâm Vạn Dịch nói những điều kia, y căn bản cũng không tin.
Thủ đoạn tàn nhẫn lắm, lại đem sứ giả Ngô Đồng Vương phái tới làm thành lạp xưởng. Rất tốt, thật sự rất tốt.
Lưu Huyền vẫy tay bảo đám Ngân Huyết Quân cầm lạp ưởng, còn y nhìn Lâm Vạn Dịch, nói: "Lâm huynh, ta và ngươi có tình nghĩa mấy chục năm, ngươi biết ta sẽ không hại ngươi, ngươi không tín nhiệm ta như vậy, ta rất khó chịu."
"Lưu huynh, nếu ta tin ngươi, ta cũng không thể có Lâm gia, có con trai. Ngươi thì có cái gì?"
Lâm Vạn Dịch hỏi.
Lưu Huyền á khẩu không trả lời được.
Vấn đề này, hỏi thật hay.
"Y có mấy thứ cương cứng kia kìa."
Lâm Phàm thuận miệng nói.
Lưu Huyền phẫn nộ.
Điểm nộ khí +777.
"Nghịch tử, ngươi nói gì?"
Lâm Vạn Dịch cau mày.
Lâm Phàm vô tội nói: "Cha, ta không nói gì hết. Ta nói đám Ngân Huyết Quân này rất thống khổ, vừa rồi lúc các cô nương Hồng tụ các đi ngang qua chỗ này, hài nhi phát hiện đũng quần họ đều sưng vù, ánh mắt cũng đỏ quạch. Con cảm giác họ muốn cường X cô nương nhà người ta."
Điểm nộ khí +77.
Điểm nộ khí +88.
Điểm nộ khí +99.
Điểm nộ khí +111.
...
Ngẫu nhiên có người khác biệt, còn lại đều giữ nguyên một tuyến bình ổn.
Lại có 9056 điểm nộ khí.
Tiểu phụ trợ bắt đầu phát uy rồi, hôm nay chỗ này cũng chỉ có hơn một trăm người. Nếu như có hơn ngàn người, hơn mười ngàn người, cũng khó nói tình huống kia sẽ kinh hãi bậc nào.
Rất có thể sẽ phát sinh một trận đại chiến, đầu bị người ta chém ra làm cầu đá.
Đám Ngân Huyết Quân thật sự rất tức giận.
Tiểu tử này một mực ngược đãi bọn họ.
Đũng quần họ bị khôi giáp bao kín, một chút không gian cũng không có, ánh mắt ngươi còn nhìn thấu tình huống bên trong sao.
Chết tiệt.
Kẻ mở mắt nói mò là kinh khủng nhất.
Ai cũng tức giận nhìn Lâm Phàm. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ ai cũng không chém, chỉ chăm chăm chém tên khốn kiếp này.
"Hay lắm, cáo từ, ta sẽ sớm đem những lời này chuyển cho Ngô Đồng Vương."
Lưu Huyền lên ngựa, quát: "Đi."
Tiếng vó ngựa chấn động, cả đoàn người rời đi.
Lâm Vạn Dịch mặt không biểu tình nhìn theo, sau đó híp mắt nhìn về phía Lâm Phàm, nói: "Nghịch tử, lão tử hỏi ngươi, ngươi phách lối như vậy là dựa vào cái gì?"
"Cha, chắc chắn là con dựa vào cha rồi."
Lâm Phàm nói.
Vậy không phải là nói nhảm sao?
Chắc chắc là dựa vào cha.
Nếu không dựa vào cha, hắn cũng không dám làm càn như vậy.
Tình huống này đã nói lên một vấn đề, đó là đối phương không dám động, nhiều người như vậy cũng không dám động. Như vậy nghĩa là tình hình có thể đơn giản hơn rồi.
Huống chi, nói chuyện dễ nghê tuyệt đối không sai.
"Ừ, coi như con hiểu chuyện."
Lâm Vạn Dịch gật đầu, thừa nhận lời nói này.
Lâm Phàm nhìn về đám Ngân Huyết Quân đang dần đi xa, tiếc nuối vạn phần, không thể cùng họ ở chung một đoạn thời gian thật sự là rất đáng tiếc.
Nếu có thể ở chung mấy ngày.
Hắn sẽ để cho Ngân Huyết Quân nhớ kỹ hắn.
Chẳng qua là, thật đáng tiếc.
Tiếc nuối nha.
Bên trong phủ.
Lý lão gia đứng ngồi không yên, ông không như Lâm Vạn Dịch trấn định như vậy, mà có chút hoảng hốt.
Đây chính là Ngô Đồng Vương.
Đắc tội Ngô Đồng Vương, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
"Lão gia, nếu không được thì chúng ta đi, nữ nhi lưu lại đây cũng quá nguy hiểm."
Lý thị nói.
Lý lão gia nói: "Ừ, ta cũng có suy nghĩ này, chỉ có thể đưa nữ nhi về, còn hôn sự này phải nghiêm túc cân nhắc mới được, tuyệt đối không thể dẫn lửa tới Lý gia."
Vào lúc này.
Đương nhiên chỉ muốn tự bảo vệ mình.
Không thể nào cùng Lâm gia chống lại Ngô Đồng Vương.
Đó là hành động tìm chết.
Trên đường phố.
Lưu Huyền mặt lạnh lùng.
Ra quân bất lợi, Lam Vạn Dịch não tàn, vĩnh viễn không hiểu tình hình. Ngô Đồng Vương coi trọng lão, đó là đánh giá cao lão, lão có bản lãnh gì mà dám cự tuyệt Ngô Đồng Vương chiêu an.
Chủ nhân thiên hạ này chỉ có thể là Ngô Đồng Vương.
Y đi theo Ngô Đồng Vương là vì sau này.
Hôm nay còn cách mong muốn của y không xa nữa.
Đến lúc đó, y chính là dưới một người, trên vạn người.
Nghĩ tới cuộc sống tương lai, Lưu Huyền nở một nụ cười.
Hí!
Lúc này, một đạo thân ảnh ngăn Ngân Huyết Quân lại.
"Ngươi là ai?"
Lưu Huyền hỏi.
Từ thời điểm Ngân Huyết Quân vào thành, Tổ Tường đã biết nên vẫn luôn đi theo trong bóng tối. Hôm nay có cơ hội, hắn muốn đứng ra biểu hiện bản thân, đi theo Lưu Huyền, trở thành người của Ngô Đồng Vương.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân là Tổ Tường, hết sức ngưỡng mộ Lưu đại nhân, muốn đi theo đại nhân, làm trâu ngựa cho đại nhân."
Tổ Tường quỳ xuống đất, dập đầu nói.
Y đi từ trung tâm Hoàng Thành tới U Thành, trừ việc né tránh nguy hiểm bên ngoài, còn tài hoa bản thân không thi triển được gì.
Hôm nay có cơ hội rồi.
Nếu có thể dốc sức đi theo Ngô Đồng Vương, y tin tưởng lấy bản lĩnh của mình tuyệt đối có thể tạo dựng được sự nghiệp.
"Ồ, ngưỡng mộ ta?"
Lưu Huyền nhìn Tổ Tường với vẻ cân nhắc nói: "Ngươi biết ta là ai không?"
Tổ Tường trả lời: "Tất nhiên là biết ạ, Lưu Huyền Lưu đại nhân, đệ nhất mưu sĩ bên người Ngô Đồng Vương, tiểu nhân ngưỡng mộ Lưu đại nhân đã lâu, muốn đi theo bên người đại nhân."
"Nghe lời sao?" Lưu Huyền hỏi.
"Mệnh lệnh của đại nhân, trời đất cũng không cản được."
"Ta bảo ngươi chết, ngươi nguyện ý không?"
Lưu Huyền hỏi.
"Đại nhân bảo tiểu nhân chết, tiểu nhân tuyệt không cau mày."
Keng!
Vừa dứt lời.
Lưu Huyền ném một thanh chủy thủ từ trong ống tay áo ra, chủy thủ rơi ở trước mặt Tổ Tường, nói: "Cầm lên, đâm vào bụng."
Tổ Tường sắc mặt không đổi, cầm chủy thủ lên, hít sâu một hơi, gầm nhẹ một tiếng, đâm vào bụng, cảm giác đau đớn đó khiến hắn lạnh cả người, nhưng lại không kêu một tiếng nào.
"Ha ha ha."
Lưu Huyền cười lớn "Ngu xuẩn, đây chính là ngu xuẩn, bảo ngươi đâm, ngươi liền đâm, sao lại có thể có người thiếu đầu óc như vậy chứ."
Y cưỡi ngựa đi ngang qua Tổ Tường, căn bản không có ý định thu nhận hắn.
Ngân Huyết Quân cũng đi qua bên người hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Người thế nào cũng muốn đi theo Lưu Huyền Lưu đại nhân, vậy chính là nằm mơ.
Tổ Tường nhịn đau, rống to: "Đại nhân, tiểu nhân thật rất muốn đi theo bên người đại nhân, làm trâu ngựa cho đại nhân."
Không ai hồi đáp.
Sao có thể như vậy?
Tổ Tường không cam lòng.
Không lâu sau.
Một tên lính cưỡi ngựa đi tới, nhìn từ trên cao xuống mà nói: "Đại nhân nhà ta nói, bên người còn thiếu một con chó nghe lời, ngươi nếu thật sự nghe lời, thì tới, còn có thể chết ở dọc đường hay không, vậy thì phải xem mệnh của ngươi."
Tổ Tường che bụng, lảo đảo đi theo.
Y không cam lòng.
Y phải trở về trung tâm hoàng thành, đoạt lại hết thảy những gì y đã mất đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất