Chương 95: Thực lực đột phá lớn
"Cha, kia hình như là Tổ Tường tiên sinh thì phải."
Lương Dịch Sơ có chút không dám xác định nói. Nhìn có vẻ rất quen nhưng không thể nào, Tổ Tường tiên sinh là người được Lương gia bọn họ cung dưỡng, cho dù có muốn đi thì cũng phải nói một tiếng chứ.
"Không phải hình như, mà đó chính là hắn."
Ngữ khí của Lương lão gia không tốt lắm, cảm giác giống như có người đang phản bội Lương gia rồi ở trước mặt mọi người tát cho lão một cái vậy.
Lương Dịch Sơ tiếc nuối nói: "Lúc trước con luôn cảm thấy Tổ Tường tiên sinh cũng không phải là người mà Lương gia chúng ta có thể dung nạp được, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy."
Chuyện vừa mới xảy ra thực sự là quá mức dọa người, Tổ Tường tiên sinh đâm mình một đao, nghĩ thôi cũng đã thấy rất đau rồi.
Lâm phủ.
"Cha, người nói xem đối phương có mang thêm nhiều binh sĩ tới tấn công chúng ta không?"
Lâm Phàm hỏi, vấn đề này có chút phức tạp và nghiêm trọng. Nếu thực sự đánh tới đây thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
Lâm Vạn Dịch trừng mắt một cái, "Cha có chết cũng không để cho con chết đâu, con sốt sắng cái gì."
Lâm Phàm bĩu môi nói: "Con chỉ hỏi thôi chứ không có ý gì khác mà."
Lời này của cha thực sự là khiến người ta cảm động, cha vẫn là rất yêu thương mình.
Đối với tên nghịch tử này thì lão thực sự không muốn nói nhiều chút nào. Giết chết sứ giả mà Ngô Đồng Vương phái đến thì cũng thôi đi, sao còn có ý nghĩ muốn đem người ta nghiền thành lạp xưởng, thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy sao? Càng nghĩ càng thấy tức.
Tặng cho Lâm Phàm 111 điểm nộ khí.
Người ta không nói chuyện khách sáo với cha, vốn tưởng rằng sẽ xảy ra một trận chiến đấu nhưng xem tình hình hiện tại thì hiển nhiên sẽ chẳng có gì, thậm chí đến một chút biểu hiện cũng không có.
Trong phủ, chuyện khiến Lâm Vạn Dịch đau đầu đã xảy ra. Lúc Lý lão gia đến thì cả mặt đều tươi như gió xuân, nhưng hiện tại biểu tình muốn rời đi lại biến hóa sinh động, chỉ kém quỳ xuống cầu xin Lâm Vạn Dịch thả bọn họ đi thôi.
"Lý huynh, các người đây là muốn làm gì, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ thương lượng đã."
Lâm Vạn Dịch ngăn Lý lão gia lại, bắt lấy tay của lão nhất định không thả ra.
"Chuyện này...Lâm huynh, ta nghĩ đến trong nhà vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lí, có cơ hội thì lần sau chúng ta gặp lại."
Lý lão ra giãy giãy muốn rút tay ra.
Huynh đệ, để ta đi đi, chuyện này Lý gia chúng ta không tham dự đâu, hôn sự cũng tạm ngừng lại đã, chờ chuyện này giải quyết xong thì chúng ta lại nói chuyện tiếp cũng được mà. Lời này tuy không nói ra nhưng ý tứ đại khái chính là như vậy, đối với người khác mà nói thì Ngô Đồng Vương chính là một cơn ác mộng.
Lý lão gia đỏ mặt, cuối cùng cũng có thể rút được tay ra rồi, "Lâm huynh, vậy ta xin cáo từ trước."
Lâm Vạn Dịch không định bỏ qua như vậy, nói: "Lý huynh đừng như vậy, thực sự có chuyện gì thì chúng ra cứ nói rõ ra đi. Nếu là chuyện Ngô Đồng Vương kia thì huynh đừng sợ, không có bất kì phiền phức gì đâu, hai nhà chúng ta cũng sắp thành thông gia rồi, huynh còn nói bóng gió từ chối như vậy, chuyện này đối với hai hài tử mà nói có bao nhiêu đáng tiếc đúng không?"
"Tiểu thư, mau đi thôi."
Thúy Lan ôm theo bao lớn bao nhỏ vội chạy ra phía bên ngoài, Lâm phủ thực sự quá khủng bố. Dù sao trong lòng Thúy Lan thì đây chính là hố sâu đáng sợ.
Lý Chi Tú cũng không dừng lại, trong lòng rất muốn rời khỏi đây. Rất hiển nhiên những chuyện phát sinh gần đây đới với Lý Chi Tú, đã để lại bóng ma cực lớn trong lòng nàng.
"Lâm huynh, thôi vậy, sau này có cơ hội chúng ta lại nói, cáo từ."
Lý lão gia chắp tay, cũng không chờ Lâm Vạn Dịch nói thêm mà quay đầu bước lên xe ngựa, sau đó bảo xa phu nhanh thúc ngựa đi.
Nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm.
Lâm Vạn Dịch vẫn đứng tại chỗ sắc mặt âm trầm, Ngô Đồng Vương con mẹ nhà ngươi, lại dám dọa con dâu ta chạy mất, đừng để lão tử gặp được ngươi.
"Cha..."
Lâm Phàm từ nãy giờ chưa nói một lời nào, giờ thấy người đi rồi mới há miệng gọi. Trong lòng hắn đang vui như nở hoa, nhịn không được muốn hoan hô một phen, bà cô kia cuối cùng cũng đã bỏ chạy rồi.
Ngô Đồng Vương này cũng coi như là không tệ, gián tiếp giúp hắn một chuyện lớn như vậy, sau này nếu có thể gặp được thì phải giao lưu một phen, không nhất thiết phải động thủ. Người tình nguyện giúp đỡ người khác bây giờ cũng không nhiều.
Lâm Vạn Dịch vỗ vai Lâm Phàm: "Phàm nhi đừng buồn, Lý gia họ không đồng ý thì đó chính là nhà họ không có mắt nhìn, cha sẽ không để con uất ức đâu, cha sẽ lại tìm cho ngươi một nhà khác còn tốt hơn nữa."
Cảm động quá, lời này mà để cho người khác nghe được thì chỉ sợ sẽ cảm động đến rơi lệ thôi.
"Cha, hay là chúng ta cứ từ từ đã, con cũng chưa muốn tìm lắm."
Lâm Phàm nói.
Lâm Vạn Dịch đáp: "Cút."
"Được ạ."
Lâm Phàm rời đi, không dám xông vào họng súng nữa, chỉ dám quay đầu lại nhìn cha đang chắp tay sau lưng ngẩng mặt nhìn trời. Bầu trời có gì đẹp sao, chẳng có gì đẹp hết.
Về tới hậu viện hắn mở tiểu phụ trợ ra xem:
Thể phách: 180 (Võ đạo lục trọng.)
Nội lực: 180 (Võ đạo lục trọng.)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Tam trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (Nhập môn), Bất Động Minh Vương Thể (Chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (Dung hội quán thông), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (Chưa nhập môn.)
Điểm nộ khí: 35633.
Nhiều quá, lần này thực sự quá nhiều rồi, từ trước đến giờ điểm nộ khí chưa từng nhiều như vậy. Muốn tăng điểm nhưng đột nhiên phát hiện không tăng được nữa, thể phách và nội lực không thấy có chút động tĩnh nào. Đây là chuyện gì vậy, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Lâm Phàm trầm mặc, đột nhiên linh quang lóe lên, có lẽ là cảnh giới tâm pháp quá thấp. Thử tăng điểm xem, dù sao cũng vẫn có thể tẩy điểm được.
Tiêu hao 1000 điểm nộ khí, Tử Dương Tứ Thánh Kinh đã tăng cao tới Tứ Trọng Thiên.
Tiếp tục, tổng cộng tiêu hao 7000 điểm nộ khí, Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Thập Trọng Thiên), chất lượng nội lực của bản thân cũng sớm đã có biến hóa kinh người. Nguyên bản nội lực là tử sắc mà lúc này nội lực lại nhiễm thêm một tia kim sắc.
Tử Dương Tứ Thánh Kinh tổng cộng có 33 trọng thiên, mười trọng thiên đầu dễ dàng thăng cấp như vậy cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn, xem ra những trọng thiên sau này mới là thực sự là vấn đề nan giải.
Lâm Phàm không quá thích tu luyện nhưng ý thức lần này khiến hắn hiểu ra rằng, hậu kỳ của công pháp loại này cũng không đơn giản. Thể phách và nội lực đều có thể tăng điểm, lại có tình huống mới phát sinh, hiện tại một thuộc tính cần tới hai trăm điểm nộ khí, gấp đôi lúc trước.
Thể phách: 210 (võ đạo thất trọng)
Đã tiêu hao 6000 điểm nộ khí, sau đó đem nội lực tăng tới cảnh giới võ đạo thất trọng, trong chốc lát chất lượng nội lực biến hóa đem lại cho Lâm Phàm phản ứng kinh người. Trước mắt tăng cảnh giới nội lực, đã đủ để nội thị ngoại phóng, nhưng hiện tại nội lực thâm hậu đang ở trong cơ thể xoay vòng, hình thành nên tinh hà, đây chính là biến hóa kinh người a.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, đây là đến đâu rồi vậy?
Đối với người khác mà nói cảnh giới tăng cao này đủ để khiến nội tâm có cảm giác thành tựu. Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì cũng chỉ như thế, chẳng có gì thú vị cả.
Hắn tu luyện là vì bị ép buộc, không ai ép thì làm sao hắn lại muốn tu luyện được, buồn tẻ vô vị. Nếu như không có tiểu phụ trợ thì hắn thật sự có thể đã bị dằn vặt mà chết.
Điểm nộ khí vẫn còn 16633.
Tăng điểm: Thể phách 240 (Võ đạo bát trọng), nội lực 240 (võ đạo bát trọng), đơn giản nói rõ là hắn đã tiêu hao 10200 điểm nộ khí.
Tu luyện thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến. Khí kình trong người làm trung tâm tản rộng ra xung quanh, bụi trên mặt đất đều bị thổi bay tán loạn.
Còn lại hơn 4000 điểm nộ khí thì không đủ để thăng cấp cảnh giới vậy thì dùng nó để thăng cấp công pháp cũng là một lựa chọn không tồi.
Tăng điểm, Hỗn Nguyên Toái ngọc thủ (dung hội quán thông). Số lượng trên người dần tăng mạnh, đối với Lâm Phàm thì đây có lẽ là đang bước chân vào hàng ngũ cao thủ rồi.
Thể phách: 240 (võ đạo bát trọng)
Nội lực 240 (võ đạo bát trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh.
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (Nhập môn), Bất Động Minh Vương Thể (Chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (Dung hội quán thông), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (Dung hội quán thông.)
Điểm nộ khí: 133.
Phương pháp nâng cao tu vi của Lâm Phàm thực sự quá đơn giản, nội ngoại kiêm tu đều đạt tới võ đạo bát trọng, đối với người bình thường mà nói thì có lẽ cả đời họ cũng không thể đạt tới được. Nhưng Lâm Phàm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể thắng cấp võ đạo đến cảnh giới này, thực sự là quá khủng bố. Nhất là thể phách, người bình thường muốn tu luyện thể phách thì phải tìm được một môn ngoại công, còn cần phải tu luyện hợp lí nếu không sẽ luyện không thành mà bản thân cũng bị phế luôn.
Vì không để bị người khác đuổi mình khỏi vị trí phú gia thì nhất định phải có thực lực mới được. Hắn cũng là bị bức ép đến bất đắc dĩ thôi, thật đau đầu.