Chương 96: Đây không phải Dung Kỳ trong lòng ta
Ngân Huyết quân hùng dũng hiên ngang rời khỏi U thành, phía sau đại binh, Tổ Tường đi theo cùng, vết thương trên bụng không ngừng chảy máu. Chuyện của Tổ Tường, Lưu Huyền căn bản không để ở trong lòng, thậm chí sau khi ra khỏi thành đã quên người này. Ngược lại người của Ngân huyết quân thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, tên tiểu tử này hẳn là tên ngu ngốc trong truyền thuyết. Đợi khi đến nơi sợ đã biến thành một cỗ thi thể rồi, đại nhân sao có thể để ý đến ngươi được, nếu thật ai cũng thu nhận thì người bên cạnh đại nhân đã chật cứng rồi
Tổ Tường quả thực thiếu chút mưu trí lại có chút ngốc ngếch, quá mạnh động. Nhưng bây giờ tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không chừa đường lui cho bản thân. Rời đi lúc này chính là bao nhiêu công sức trước đây đổ xuống sông xuống biển, còn tự đâm mình một đao, cắn răng chịu đựng, cho dù chết cũng phải theo sau.
Rất lâu sau
Đột nhiên, một viên đơn dược ném trước mặt Tổ Tường, chính một binh sỹ trong đoàn ném tới "Ngươi có chút thú vị, hi vọng ngươi có thể chống đỡ."
Nói xong thì quay đầu không để ý hắn và đuổi theo đại quân, Tổ Tường nhìn viên đơn dược trong tay.
"Đa tạ."
Nuốt xuống!
Đơn dược có tác dụng máu tươi dần dần ngừng chảy, miệng vết thương dường như có tầng máu đông ngăn trở không cho máu tươi chảy xuống.
"Ngươi tên là gì?"
Tổ Tường muốn biết người đã giúp đỡ hắn là ai, đợi sau này thăng quan tiến chức nhất định báo đáp đối phương. Nhưng ý tốt của hắn không được đối phương tán thành "Ngươi sống đã rồi nói sau."
Quả nhiên! Cô, hắn bây giờ chỉ là kẻ đáng thương.
Cắn chặt răng, lại theo sau!
Lương phủ.
Vết thương của Lương Dung Kỳ khôi phục hoàn toàn, khoảng thời gian này đối với hắn mà nói đúng như tra tấn. Hắn thề với trời, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Hắn đi tìm cha, hỏi thăm hạ nhân mới biết được, cha và đại ca đang ở thư phòng với hắn mà nói đây không phải tin tức tốt gì.
Thời gian chưa được bao lâu vậy mà quan hệ của Đại ca và cha đã thân mật như vậy. Vậy sau này Lương gia còn có chỗ của hắn nữa không? Vị trí gia chủ Lương gia cứ như thế bị đại ca cướp mất. Lúc hắn bước đến gần thư phòng, chợt nghe trong thư phòng có tiếng cười nói, tiếng cười đó thật sảng khoái và thân thiết, phụ thân chưa bao giờ ở trước mặt hắn lộ ra nụ cười như vậy
Một trận gió thổi tới, Lương Dung Kỳ đứng trơ trọi lẻ loi bên ngoài, hắn giơ tay muốn đẩy cửa bước vào nhưng không biết tại sao hắn không đẩy cửa, cánh tay chậm rãi buông xuống, vẻ mặt thất thần quay người bỏ đi
Những chuyện xảy ra mấy ngày qua ở U thành đối với hai nhà Viên Lương mà nói cũng không phải tín hiệu tốt, nhất là chuyện của Ngô đồng vương. Theo họ thấy, mức độ nguy hiểm cực cao, nếu Ngô đồng vương phái sứ giả đến chiêu an, làm như thế nào mới tốt, đồng ý hay không đồng ý? Bọn họ đang nghĩ vấn đền này, nhưng bọn họ đã nghĩ quá nhiều. Ngô đồng vương căn bản không để chuyện hai nhà Viên Lương ở trong lòng hoặc là nói chuyện này không lọt vào mắt hắn được
U thành là tòa thành nằm gần biên thùy không thể so sánh với các thành trì khác được, càng không thể so sánh với thế gia ở các thành trì khác. Lâm gia thuộc loại tồn tại đặc biệt, người khác có lẽ không rõ, nhưng Ngô đồng vương lại hiểu rõ vô cùng .
Thư phòng. Lâm phủ
Ngô lão hỏi: "Lão gia, việc này có nên báo cho trung tâm Hoàng thành biết không?"
Bọn họ ở U thành không phải không có năng lực mà ở nơi này sống tạm bợ, ngược lại chính bởi cường đại, mới có thể tọa trấn U thành. U thành cũ nát không phải do bọn họ không làm tốt mà điều này không cần thiết. Cuối cùng rồi sẽ bị đánh phá tan tành, hao người tốn của, chi bằng bảo trì như cũ, cứ vậy mà sống ở đây.
"Đây là nội đấu, lão tử không quản nhiều."
Lâm Vạn Dịch nói, sau đó trầm tư chốc lát, nói: "Mấy ngày nữa, để nghịch tử đi đến võ đạo sơn học nghệ."
"Hiện giờ chưởng môn võ đạo sơn là ai?"
Ngô lão nói: "Trương Thiên Sơn."
"Vậy là tốt rồi, trước đây chúng ta đã cứu mạng của hắn, ta để hắn chiếu cố nhi tử, chắc không quá đáng."
Lâm Vạn Dịch nói.
Muốn gửi gắm nhi tử cho người đáng tin cậy là việc rất khó tìm, may mắn còn có vài vị bằng hữu. Nếu như không có bằng hữu, thật bi thương.
Ngô lão hỏi: "Lão gia, có gấp quá không?"
Hắn cảm giác quá gấp, thời gian còn sớm nếu đưa công tử ra ngoài có chút tàn nhẫn.
Mấu chốt vấn đề là không nỡ, trong mắt hắn công tử vẫn là hài tử, xa gia đình không có chỗ dựa, cuộc sống không giống ở U thành tiêu diêu tự tại, nếu bị người khác ức hiếp thì phải làm sao?
Lâm Vạn Dịch nói: "Mắt không thấy, tâm không phiền, nhanh chóng đưa đi, để Trung Mậu đi cùng."
Ngô lão cười nói: "Lão gia, vẫn không yên tâm công tử, vẫn rất quan tâm."
Lâm Vạn Dịch nói "Lão tử không quan tâm hắn thì quan tâm ai, Trung Mậu đang kẹt ở Võ Đạo Bát Trọng đỉnh phong sắp đột phá đến Cửu Trọng, đêm nay ngươi giúp hắn một phen vượt qua đạo khảm này."
Ngô lão gật đầu đáp "Vâng, lão gia."
Một đêm yên tĩnh!
Lâm Phàm ngủ ngon không ai tới làm phiền, cho dù ở trong giấc mộng hắn cũng cảm nhận được nhất cử nhất động của hậu viện, chỉ cần có người xông tới cũng phản ứng kịp. Nhưng phạm vi khu vực cảm nhận có chút nhỏ, phạm vi lớn nhất là toàn bộ sân viện này. Đồng thời vừa chứng thực được một chuyện, thực lực của cha rất mạnh, phạm vi khu vực cảm nhận nhất định lớn, cho dù bao trùm toàn bộ Lâm phủ chắc không vấn đề gì. Có thích khách tới hành thích mình sao cha lại không biết chuyện này được? Cho nên đã thấy rõ một chuyện, thích khách là do cha cải trang.
Mưu kế.
Mưu kế ở nội thành quá thâm sâu, ngay cả Ngô lão cũng trở thành tòng phạm, thật sự đáng sợ. Một đêm này, Trung Mậu dưới sự trợ giúp của Ngô lão đã đạt đến võ đạo cửu trọng. Lâm Phàm tu luyện đã đạt tới võ đạo bát trọng, vẫn là nội ngoại kiêm tu đều đạt tới bát trọng nhưng hắn không khoe khoang. Dùng tu luyện để khoe khoang đó là việc thô tục, bình thường hắn thích dùng nhân cách để khoe khoang thể hiện mê lực bản thân hơn. Mỗi ngày trôi qua thoải mái tự tại, đi lại trong thành cũng không có việc gì xảy đến
Thuần Hương các!
Lương Dung Kỳ thần sắc tiêu điều, một mình uống rượu, lắc đầu thở dài, con đường phía trước một khoảng đen tối. Đại ca đã xoay mình thay đổi còn hắn trở thành kẻ không tồn tại, thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trở thành thế này ?
"Ơ! Đây không phải Lương công tử sao? sao có nhã hứng ngồi uống rượu một mình thế?" Lâm Phàm đi qua Thuần Hương Các nhìn thấy Lương Dung Kỳ ngồi đó thì bước lên
Mẹ kiếp! Đã lâu như vậy, rốt cuộc gặp được người quen, nói không chừng sắp xảy ra đại chiến miệng lưỡi, như vậy mang đến cho cuộc sống sắc màu tươi mới. Lương Dung Kỳ nhìn Lâm Phàm một cái không thèm để ý, uống cạn một ly.
Lâm Phàm ngồi ở một bên hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao không có tinh thần thế này? Trước đây không phải ngươi rất có hăng hái sao?"
Bây giờ hắn võ đạo tu luyện cao, đi đường đều như cưỡi gió, U thành còn không phải tùy ý đi lại.
Lương Dung Kỳ nói: "Ngươi muốn nhục mạ ta thì nhục mạ, muốn đánh thì đánh, ta không đấu với ngươi."
Đấu cái gì? Có gì mà đấu?
Địa vị của hắn ở Lương gia đã bị đại ca cướp mất, nhân sinh không theo ý muốn, đến ý chí chiến đấu cũng không còn. Đây không phải là Lương Dung Kỳ mà Lâm Phàm muốn thấy, Lương Dung Kỳ dám khiêu chiến mình, không sợ đánh đâu mất rồi?
Không. . .
Trời ơi!!!!!
Hãy trả lại Lương Dung Kỳ chân chính lại đi, hắn ở U thành nhân sinh náo nhiệt, ít nhất cũng có sự nỗ lực phân nửa của đối phương.
Uống đi, uống đi! Lương Dung Kỳ say rồi, hắn đập tay lên bàn, âm thanh lầm bầm truyền đến.
"Còn chơi cái gì nữa?"
Lâm Phàm đau đầu vô cùng, vốn tưởng rằng tái xuất giang hồ, lại không ngờ. . .
Àii..!