Chương 1005: Trở lại Tinh Đảo Hỗn Độn! (1)
Thẩm Thiên đảo mắt và nhìn về phía trước.
Màn sương mù xám mờ mịt và quấn quanh, khí tức khiến người ta kinh hãi.
Sương mù màu xám không ngừng dâng trào, giống như bầu trời bao phủ khu vực này vậy.
Nơi đây là cấm địa của Bắc Hải - Tinh Đảo Hỗn Độn!
Bên ngoài Tinh Đảo Hỗn Độn tồn tại một đại trận hỗn độn.
Nó được chuyển hóa từ hỗn độn khí vô tận thành và bao trùm toàn bộ Tinh Đảo Hỗn Độn.
Có thể nói, Tinh Đảo Hỗn Độn là khu vực thần bí nhất ở Bắc Hải.
Nơi đây tràn ngập hỗn độn khí khiến trái tim nhiều người đập nhanh, người bình thường vốn không dám tới gần.
Ngay cả đại chiến lần này của tu sĩ Bắc Hải và Tà Linh tộc cũng chỉ diễn ra bên ngoài khu vực của Hải Vực Hỗn Độn.
Tà Linh tộc cũng hết sức kiêng kỵ vì sự uy hiếp của hỗn độn khí ở nơi đây.
...
Trong mắt người đời, Tinh Đảo Hỗn Độn chỉ là một bí cảnh để tu luyện.
Sau mỗi ba trăm năm thì uy năng của đại trận hỗn độn sẽ suy yếu bớt, khe nứt không gian sẽ xuất hiện.
Khi đó, tu sĩ của các tộc ở Bắc Hải sẽ gia nhập Tinh Đảo Hỗn Độn thông qua khe nứt để tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng lúc bình thường thì không ai dám tới gần nơi này.
Bởi vì theo các tu sĩ ở Bắc Hải, nơi đây giống nơi trục xuất thiên giới, thâm sâu khó lường.
Đặc biệt là sức mạnh của hỗn độn khí này, ngay cả Đại Đế cũng kiêng dè không dám đi sâu vào.
Đối với Thẩm Thiên mà nói, nơi này không thua kém thánh địa tu luyện hàng đầu.
Những thứ hỗn độn khí khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật này có sự gia tăng rất lớn đối với hắn.
Bởi vì trên người hắn có hỗn độn thể, có thể luyện hóa nguồn sức mạnh khủng khiếp của hỗn độn khí để sử dụng cho riêng mình.
Phải biết rằng, hỗn độn khí có tác dụng vô cùng lớn.
Nó không chỉ có thể dùng để luyện hóa hỗn độn thể mà còn có thể gia tăng đòn tấn công.
Nếu thêm một lớp hỗn độn khí vào đòn công kích thì lực sát thương sẽ cực kỳ mạnh.
Nếu một người bình thường bị hỗn độn khí đi vào cơ thể thì khó có thể hóa giải.
Cho nên, nếu muốn thăng cấp sức mạnh và tìm kiếm cơ duyên thì Tinh Đảo Hỗn Độn là khu vực thích hợp nhất.
...
Tinh Đảo Hỗn Độn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Có người nói rằng, hòn đảo này rơi xuống từ bí cảnh vô thượng của tiên giới, ẩn chứa nhiều bí ẩn.
Thẩm Thiên đã từng đến Tinh Đảo Hỗn Độn, hắn thu hoạch Côn Bằng pháp, Bất Tử Trường Xuân kinh và rất nhiều cơ duyên khác.
Do vấn đề về thời gian nên vẫn chưa tìm kiếm hoàn tất ở nhiều khu vực.
Nhưng Thẩm Tiên biết rằng, chắc chắn khu vực này có cất giấu rất nhiều cơ duyên.
Đến nỗi, Thẩm Thiên suy đoán.
Sở dĩ, Tà Linh tộc tiêu tốn số lượng lớn và huy động nhiều sức mạnh như vậy, không chỉ đơn giản là muốn chiếm được Bắc Hải.
Trong này nhất định có nơi gì đó hấp dẫn bọn họ, đó rất có thể là Tinh Đảo Hỗn Độn.
Lần đầu tiên, Thẩm Thiên tiến vào Tinh Đảo Hỗn Độn thì hắn đã tìm ra những nơi bí ẩn như Long đảo và Côn Bằng điện.
Phải biết rằng, tuyệt đối có sự kinh khủng tồn tại ẩn giấu trong Long đảo.
Nhưng dường như nó bị hạn chế bởi thứ gì đó, không thể tách rời được.
Vì vậy có thể thấy, Tinh Đảo Hỗn Độn này cũng không hề đơn giản.
...
Nhưng Thẩm Thiên cũng không vội vàng tiến vào Tinh Đảo Hỗn Độn.
Chuyến đi lần này, không biết sẽ mất bao lâu mới có thể trở ra ngoài.
Hắn còn một số việc cần phải thu xếp.
Đúng lúc này, phía sau hắn nhấp nháy, hư không bắt đầu dâng lên, một bóng người bước ra từ trong đó.
Người vừa đến mặc áo dài màu đen, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng và cao quý.
Thẩm Thiên hơi ngạc nhiên: "Sao ngươi đi tới đây?"
Người này chính là Ngao Băng.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thiên rời đi, nàng lập tức đuổi theo.
Vẻ mặt của Ngao Băng lạnh nhạt, hừ nói: "Tiểu tử ngươi rời đi nhiều năm như vậy, cuối cùng đã biết đường trở về rồi?"
Trong khoảng thời gian mà Thẩm Thiên biết mất, Ngao Băng hết sức lo lắng.
Đặc biệt là trong thời gian này, nàng còn mang thai Thẩm Ngao Tuyết.
Thẩm Thiên lâu quá không về khiến trong lòng của Ngao Băng nảy sinh oán giận.
Thẩm Thiên cười khổ nói: "Không phải là do thân bất vô kỷ sao?"
Hắn giải thích toàn bộ câu chuyện về ván cờ Hồn Thiên.
Ngao Băng không giống với những người khác, dù sao nàng cũng là mẹ của con hắn, đương nhiên hắn phải dỗ dành cho thật tốt.
Chỉ là với tâm tư hiện tại của Thẩm Thiên.
Hắn không biết làm thế nào để trở thành một người chồng tốt.
Vẻ lạnh lùng trên mặt của Ngao Băng tan biến chút đỉnh: "Nếu không phải biết tiểu tử ngươi có sinh mệnh kiên cường thì ta đã cho rằng ngươi chết rồi."
"Không phải ta đã bình an trở về sao?"
Thẩm Thiên mỉm cười, bước lên ôm Ngao Băng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm quen thuộc này, cơ thể Ngao Băng khẽ run lên, nhưng không hề tránh né.
Cả hai cứ lặng lẽ như vậy cho đến khi mặt trời dần dần lặn xuống, mặt trăng bạc từ từ lên cao.
Đêm tối yên tĩnh, vầng trăng như lưỡi câu.
Ánh trăng sáng chiếu xuống, rơi vào trên tay hai người làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt thế.
Ngao Băng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên rồi nói: "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Nàng biết với chí hướng của Thẩm Thiên thì sẽ không thể ở lại nơi đây được.
Hơn nữa, tai họa bên ngoài vẫn chưa được yên ổn.
Đây là thời đại của hắn, năm vực cần hắn.
...