Chương 1006: Trở lại Tinh Đảo Hỗn Độn! (2)
Thẩm Thiên khẽ đảo mắt, nói: "Ta dự định đi đến Tinh Đảo Hỗn Độn một chuyến."
Lúc này, việc cấp bách nhất chính là thăng cấp sức mạnh.
Mà Tinh Đảo Hỗn Độn chính là nơi thích hợp nhất.
Hắn có thể rèn luyện thân thể dựa vào hỗn độn khí.
Ngao Băng hỏi: "Gấp gáp thế sao?"
Thẩm Thiên hơi chậm lại, không chắn chắn nên mới nói: "Không vội lắm."
Ngao Băng đỏ ửng mặt nói: "Vậy ở lại với ta một tháng!"
Thẩm Thiên: "???"
Thẩm Thiên chưa kịp trả lời thì hắn đã bị Ngao Băng kéo vào hư không.
Nàng vung tay, Long Thần lực bùng nổ, hóa thành bức màn sáng rực rỡ bao phủ cả hai người.
Xé đi!
Tiếng xé rách xiêm y vang lên!
Hai người được bao trong thần mang vô tận, âm thanh kiều diễm không ngừng vang lên và truyền khắp hư không.
...
Một tháng sau.
Trêu bầu trời của Hải Vực Hỗn Độn, hư không đột nhiên bị xé nát, lộ ra một khe nứt lớn.
Sau đó, có hai bóng dáng đi ra.
Một người trong số họ mặc trang phục màu trắng, xinh đẹp tựa ngọc, khí thế siêu phàm.
Phía sau hắn có một nữ tử mặc đồ đen.
Khí chất của nàng không nhiễm bụi trần, vô cùng cao quý, vẻ mặt thanh tú kia đặc biệt ửng hồng, dịu dàng mềm mại.
Hai người này chính là Thẩm Thiên và Ngao Băng.
Sau một tháng dài "chiến đấu" thì cuối cùng cả hai đã ra ngoài.
Hai mắt của Thẩm Thiên sáng ngời, tinh thần sảng khoái và phơi phới.
Ngược lại thì Ngao Băng trông có vẻ khá mệt mỏi, giống như tiêu hao quá nhiều sức lực.
Lần này, cuối cùng Thẩm Thiên đã đảo khách thành chủ, chiếm thế thượng phong.
Vì vậy nên tâm trạng của Thẩm Thiên cũng đặc biệt hưng phấn.
Ha ha, hiện tại nàng đã biết sự lợi hại của bản thánh chủ nhé!
Ai cho cô gái nhỏ nhà ngươi dám khinh thường bản thánh chủ.
Như đoán ra suy nghĩ của Thẩm Thiên, Ngao Băng hung hăng liếc mắt trừng hắn.
Nhưng biểu cảm của nàng rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên lại trở thành phong tình vạn chủng khiến hắn cảm thấy tâm ý viễn mãn!
"Băng tỷ tỷ, sao chúng ta không thử lại một lần nữa?"
Thẩm Thiên nhíu mày, hình như hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Vẻ mặt của Ngao Băng kinh hãi, lập tức nói: "Bổn cung có việc cần phải xử lý, lần sau nói tiếp!"
Nàng không nhịn được mà nguyền rủa.
Đồ trứng thối này, không gặp nhiều năm sao có thể trở nên lợi hại như vậy?
Cơ thể Long thần của bổn cung suýt chút nữa đã không chịu được.
Nhìn xem, nam nhân không nên nhịn lâu!
Thẩm Thiên nhún vai, hắn chỉ nói giỡn mà thôi.
Hương vị ôn nhu là thứ dễ khiến người ta trầm mê nhất, nhưng chí hướng của Thẩm Thiên không phải ở nơi này.
Tại thời điểm rắc rối này, chúng ta nên đặt tâm trí của mình vào việc bảo vệ thế giới và chống lại Tà Linh.
Sao có thể bị nơi này mê hoặc được?
Khụ khụ!
Dù sao đi nữa, hắn cũng cần phải nghỉ ngơi một thời gian!
...
Đúng lúc này, Thẩm Thiên hơi cau mày.
Dường như cảm nhận được gì đó, hắn vung tay và tế xuất Hồn Thiên kỳ bàn.
Quang mang chói lọi, tràn ngập bốn phía.
Thần quang quấn vào bàn cờ bỏ túi, từ từ lớn lên, soi chiếu thiên địa.
Một gã Tà Linh đang bị nhốt trong Hồn Thiên kỳ bàn.
Người này chính là chân tiên của Tà Linh tộc.
Trong vòng một tháng, cuối cùng tà tiên cũng không chống đỡ được trận pháp lực, sức mạnh cơ thể bị tiêu diệt không còn bao nhiêu.
Sương mù đen tán loạn trên người gã, trông vô cùng thảm hại.
Mặc dù vậy thì tà tiên vẫn không ngừng đánh vào hàng rào thiên địa, cố gắng thoát khỏi thế giới này.
Một đại chân tiên cuối cùng có kết thúc không khác gì một con chó chết.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của Thẩm Thiên không hề thương hại chút nào.
Bởi vì Tà Linh tộc không đáng để nhận được sự thương hại.
Bộ tộc này đã đánh mất nhân tính từ lâu, tàn sát bữa bãi, điên cuồng.
Nếu hắn không đến kịp thời và nhốt tên tà tiên cùng với đại trận Chu Thiên Tinh Đấu.
Thì toàn bộ Bắc Hải sẽ biến thành một địa ngục trần gian, vô số sinh linh bị tàn sát đẫm máu bởi Tà Linh tộc.
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình!
Ở thời đại máu đổ đầu rơi này, nếu còn không hiểu cả đạo lý này thì sợ là sẽ chết rất thảm.
Nhìn thấy Thẩm Thiên tới, tà tiên oán hận tận trời: "Tiểu tử chết tiệt, đội quân Thánh Linh tộc của ta thế nào cũng san bằng thế giới này!"
"Các ngươi chỉ là con kiến hôi ở thế gian, tất cả đều phải chết!"
Cho dù suy bại đến cảnh giới này thì tà tiên vẫn khẩu nghiệp.
"Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ngày đó!"
"Yên tâm đi đi!"
Thẩm Thiên lạnh nhạt nói, bàn tay nắm lấy toàn bộ không gian.
Đại trận Chu Thiên Tinh Đấu bắn ra thần quang vô tận, sáng đến chói mắt.
Không gian chi lực ngưng tụ mênh mông rộng lớn và hội tụ cùng một chỗ khiến không gian nổ tung trong nháy mắt.
Sức mạnh hiện tại của tà tiên không còn như xưa, gã không thể chống đỡ nổi.
Cơ thể của gã nổ tung ngay lập tức, hóa thành đám bụi rồi tan biến trong thiên địa.
Một đại chân tiên của Tà Linh cuồi cùng bị chôn vùi ở đây, máu hòa vào hư không.
Nhìn thấy tà tiên đã chết hẳn, Thẩm Thiên vung tay và thu hồi Hồn Thiên kỳ bàn.
Cho đến giờ phút hiện tại, trận chiến này đã hoàn toàn kết thúc.
Toàn đội quân Tà Linh tộc xâm lược Bắc Hải đã bị tiêu diệt.
Thẩm Thiên cũng không vui lắm, ngược lại cảm thấy rất nặng nề.
Đây chỉ là đội quân tiên phong của Tà Linh tộc mà còn có những Tà Linh chân tiên cấp trấn giữ.
Vậy đội quân Tà Linh tiếp theo sẽ khủng bố đến cỡ nào?
Tà Linh tộc còn hơn thế nữa, và chắc chắn chúng sẽ nghĩ cách xâm chiếm thế giới này.
Đến lúc đó, kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt sẽ càng ngày càng nhiều và càng mạnh hơn.
Thẩm Thiên phải thăng câp sức mạnh của mình càng sớm càng tốt mới có thể chống lại sức mạnh của Tà Linh.