Chương 1011: Huyền Thiên thần đảo, Long Giáp Thiên Thư! (1)
Khi thấy người của hai gia tộc đang cãi nhau, Gia Cát Tư Mã rất bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn phải tới khuyên can.
"Đừng cãi nhau, mọi người đừng cãi nhau nữa."
"Cậu hai, chú hai, đều là người một nhà, đừng mắng mẹ mà!"
"Hai lão tổ tông nữa, tất cả mọi người hãy chú ý hình tượng chút đi ạ!"
Gia Cát Tư Mã bắt đầu tận tình khuyên bảo, muốn cho bầu không khí bình tĩnh lại.
Thế nhưng cũng không có hiệu quả quá lớn.
Gia Cát Nguyên và Tư Mã Thừa đều ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục cãi nhau.
Tiếng mắng chửi của bọn họ như sấm sét, vang vọng toàn bộ thuyền.
Hai người này đều nói lực lượng trận vực của gia tộc mình mới là mạnh nhất, muốn cãi thắng đối phương thì thôi.
Khi thấy cảnh tượng này, khóe miệng Gia Cát Tư Mã hơi run rẩy, âm thầm nói thầm.
Lão tổ tông thật ngây thơ, đã hơn mười ngàn tuổi rồi mà vẫn không trưởng thành chút nào.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, còn không phải bị cười chết?
...
Tại phương diện cãi nhau, Tư Mã Thừa thực sự là không bằng Gia Cát Nguyên.
Lão bị tức tới mức mặt đỏ gay, râu bạc trắng tung bay.
Tư Mã Thừa bị ép luống cuống, dựng râu trừng mắt: "Gia Cát Nguyên, ngươi được, cả nhà ngươi đều được."
"Có bản lĩnh thì đừng nhờ chúng ta hỗ trợ, tự mình mở ra trận vực tại Hỗn Độn Tinh đảo đi!"
Hai mắt Tư Mã Thừa đỏ đậm, tức giận mất khôn.
Bởi vì nơi đây cũng có đại trận hỗn độn, người bình thường không thể phá giải.
Hơn nữa, nơi này còn có khí hỗn độn làm cho cả vạn tộc đều sợ hãi.
Với lực lượng của gia tộc Gia Cát, cơ bản là không có khả năng một mình đi vào Hỗn Độn Tinh Hải.
Cho nên bọn họ mới có thể hợp tác với gia tộc Tư Mã đi vào nơi này.
Thế nhưng người nào có thể nghĩ tới, bọn họ đã mất phương hướng tại khu vực bên ngoài cả một tháng.
Hai gia tộc phải bỏ ra một cái giá lớn, tiêu hao lượng lớn tài nguyên mới có thể đi vào nơi sâu trong.
Tổn thất quá lớn, vượt xa kế hoạch mà bọn họ dự đoán lúc ban đầu.
Cho nên, hai gia tộc bắt đầu chỉ trích đổ lỗi cho đối phương.
Thế nhưng luận tới việc đổ lỗi, Gia Cát Nguyên chính là cao thủ.
Lão ta làm cho Tư Mã Thừa không biết nên nói cái gì nữa cả, ưu thế cực lớn.
Tư Mã Thừa cũng muốn thể diện, cơ bản là không chịu được sự tức giận này, dự định bỏ mặc.
Thế nhưng Gia Cát Nguyên cũng không chiều theo ý lão, hừ lạnh nói: "Tự mình thì tự mình, chẳng lẽ lại sợ ngươi!"
Gia Cát Nguyên cũng không sợ Tư Mã Thừa buông tay mặc kệ, bởi vì tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây, làm sao có thể nói không làm thì không làm?
...
Cảnh tượng này, làm cho Gia Cát Tư Mã cảm thấy dở khóc dở cười.
Cả hai gia tộc hợp sức lại cũng khó khăn như vậy, suýt chút nữa thì mất phương hướng.
Hiện tại lại xuất hiện mâu thuẫn, mỗi người đi một ngả, có lẽ tất cả mọi người đều phải người đi chân lạnh toát.
Vẻ mặt Gia Cát Tư Mã trở nên nghiêm túc: "Hai vị lão tổ tông, chúng ta phải nhanh tìm Huyền Thiên thần đảo mới được!"
"Cứ tiếp tục như này cũng không phải chuyện tốt."
"Với tài nguyên dự trữ hiện tại của chúng ta, kiên trì không được bao lâu nữa."
Hiện tại bọn họ đã đi vào nơi sâu của Hỗn Độn Tinh Hải, nguy hiểm hơn lúc trước quá nhiều.
Ngoài thuyền có sóng cả mãnh liệt, sóng biển xâm nhập, uy thế liên tu bất tận.
Khí hỗn độn cực kỳ kinh khủng, lao tới như sóng to gió lớn.
Mỗi một lần đều làm cho con thuyền lay động dữ dội, thần quang bắn ra bốn phía.
Đại trận trận vực do hai bảo vật tạo dựng ra cũng không thể kiên trì được bao lâu.
Chỉ có thể tăng lên lượng nhiên liệu cho trận pháp, mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nếu như mọi người không tranh thủ thời gian, chờ nguồn năng lượng hết sạch thì coi như chết chắc.
Nghe được lời nói của Gia Cát Tư Mã, Gia Cát Nguyên và Tư Mã Thừa đều giật mình, lập tức phản ứng lại.
Bọn họ tới đây không phải để cãi nhau, mà là có mục đích khác.
Vì chuyến đi Hỗn Độn Tinh Hải lần này, cả hai thế gia đều cố gắng chuẩn bị mấy ngàn năm.
Nếu như bởi vì một vài mâu thuẫn nho nhỏ, làm cho việc này thất bại, không phải là lỗ lớn sao?
Nghĩ tới đây, Tư Mã Thừa tỉnh táo lại, nói: "Lão phu không thèm cãi nhau với ngươi nữa, tìm ra Huyền Thiên thần đảo mới là quan trọng.”
Gia Cát Nguyên nhếch miệng: “Ngươi cho rằng lão phu muốn cãi nhau với ngươi, lãng phí nhiều nước bọt như vậy sao?”
Bọn họ cũng ý thức được chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, tạm thời bỏ qua mâu thuẫn.
"Được rồi, bọn nhỏ, đừng cãi nhau nữa!"
"Điều khiển con thuyền, tìm kiếm Huyền Thiên thần đảo đi!"
Hai lão tổ tông đều tỉnh táo lại, thế cục trở nên hoãn lại.
Khi thấy lão tổ tông không cãi nhau nữa, những người còn lại đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục cãi nhau.
Tất cả mọi người trở lại cương vị của bản thân, nên điều khiển trận pháp thì điều khiển trận pháp, nên cầm lái thì cầm lái.
Khi thấy cảnh tượng này, Gia Cát Tư Mã cũng thở phào một hơi.
...
Thuyền của hai thế gia tiếp tục tiến lên.
Thế nhưng đúng lúc này, lại có một tiếng hét lên: "Đó... đó là cái gì?"
Đám người nhìn qua, đã thấy vùng biển phía trước xuất hiện biến đổi lớn.
Sóng biển xâm nhập, biển mây cuồn cuộn, như muốn quấy trời long đất lở.
Đệ tử của hai gia tộc đều sợ hãi tới mức vỡ cả tim gan, nói: "Sẽ không phải gặp được loại thiên tai nào chứ!"
Nếu như ở khu vực bình thường thì bọn họ không chút lo lắng nào.
Thế nhưng nơi này chính là Hỗn Độn Tinh Hải, chung quanh có khí hỗn độn.
Nếu ở đây xuất hiện thiên tai, uy thế cực kỳ khủng bố, khó mà chống lại.
"Không đúng, ở nơi đó còn có bóng người!"
Có người nhìn thấy có một bóng người đang dạo chơi trong khí hỗn độn vô tận.
Bóng người này uy phong lẫm liệt, khí thế cực mạnh.
Người này giống như thần tiên, không thèm để ý tới khí hỗn độn làm cho cả vạn tộc đều sợ hãi!
Chỉ phất tay cũng có thể đánh nát vô số khí hỗn độn, làm đất trời xuất hiện một con đường lớn.