Chương 1010: Khách không mời mà tới Hỗn Độn Tinh Hải (3)
Bởi vì khi vào bí cảnh vẫn phải nhờ người ta hỗ trợ.
Cũng chỉ có tộc nhân của hai gia tộc này, mới dám đi vào Hỗn Độn Tinh Đảo vào thời điểm hiện tại.
Bọn họ có thể mượn nhờ lực lượng trận vực và chí bảo do tổ tiên để lại, bố trí ra đại trận kinh thiên ngăn cản khí hỗn độn.
Chỉ là từ trước tới nay cả hai tộc này đều bất hòa với nhau, từ thời tiên tổ cũng đã so đấu lẫn nhau, muốn cướp được danh hiệu thế gia trận vực đứng đầu năm vực.
Thế nhưng chiến lực của hai tộc đều tương tự, phương thức chiến đấu cũng giống nhau, cho nên từ trước tới nay đều không phân cao thấp.
Thế nhưng việc so đấu và xích mích giữa hai tộc vẫn không hề đình chỉ, đã kéo dài hơn mấy chục ngàn năm, cho tới nay đều không ai phục ai.
Bọn họ đều tự xưng là truyền thừa chính thống của mạch trận vực, muốn khôi phục lại vinh quang của tiên tổ.
Tới tận thế hệ này, thiên tài tuyệt thế Gia Cát Tư Mã xuất hiện.
Hắn ta chính là thiên tài trận vực tuyệt thế do hai nhà thông gia sinh ra, có được truyền thừa của cả hai thế gia trận pháp Gia Cát cùng Tư Mã.
Thậm chí, mặc dù tuổi tác của Gia Cát Tư Mã còn nhỏ cũng đã tu luyện truyền thừa đỉnh cao của hai gia tộc lên tới cảnh giới đại thành.
Có thể nói, hắn ta chính là thiên tài cấp bậc cao nhất của hai thế gia về trận pháp từ mấy chục ngàn năm trước tới nay.
Hai thế gia đều có thể thấy được hi vọng khôi phục vinh quang tiên tổ từ trên người của Gia Cát Tư Mã.
Điều này mới làm cho mâu thuẫn giữa hai tộc giảm bớt, bầu không khí không còn nặng nề như trước.
Cho nên, dưới sự đề xuất của Gia Cát Tư Mã, hai thế gia mới có thể hợp tác đi vào Hỗn Độn Tinh đảo.
Chỉ là cho dù cả hai thế gia đã hợp tác, cũng không thể tùy ý đi lại trong Hỗn Độn Tinh đảo.
Nơi này ẩn chứa cả bí ẩn lẫn nguy hiểm vô cùng lớn, không thể dễ dàng mà có thể chạm tới.
Hơi không cẩn thận, sẽ gặp phải tai nạn mang tính hủy diệt.
Dù là hai thế gia trận vực, ở chỗ này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tiến lên rất chậm chạp.
Thế nhưng dọc theo con đường này, hai gia tộc cũng không cảm thấy nhàm chán.
Bọn họ so đấu vài chục ngàn năm, trình độ nói móc đã luyện tới cảnh giới thần hồ kỳ kỹ (tài năng như thần).
Một đệ tử họ Gia Cát khoảng hai mươi tuổi đi tới, nhìn về phía đệ tử họ Tư Mã đang cầm lái mà chế giễu: "Nhà Tư Mã các ngươi dẫn đường kiểu gì vậy?"
"Chúng ta đều đã ở lại Hỗn Độn Tinh đảo cả tháng trời rồi, các ngươi có được không vậy?"
"Nếu không được thì các ngươi cứ trở về đi ngủ đi!"
"Hãy để nhà Gia Cát chúng ta dẫn đường!"
Lời nói của tên đệ tử này làm cho đám đệ tử họ Tư Mã tức giận, ngay lập tức có người nói: "Chẳng lẽ nhà Gia Cát lại được?"
"Nếu không phải các ngươi, làm sao mà chúng ta có thể mất phương hướng chứ?"
"Nếu ngay từ đầu để nhà Tư Mã chúng ta cầm lái, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả."
Đệ tử nhà Gia Cát cười lạnh, nói: "Các ngươi không được mà thôi!"
"Tránh ra, đừng ở nơi này mất mặt xấu hổ."
Ngay lập tức, có vài đệ tử nhà Tư Mã đi ra, tức giận nói: "Đám người các ngươi chỉ biết ngồi không nói móc."
"Khi trước lúc sóng lớn hỗn độn tới, tại sao các ngươi lại biến thành rùa đen rụt đầu, không dám ho he chút nào?"
Đệ tử nhà Gia Cát lập tức tức giận, phản bác: "Các ngươi nói cái gì?"
"Nếu không phải nhà Gia Cát chúng ta bố trí đại trận phòng ngự, các ngươi đã chết hết rồi!"
Đệ tử Tư Mã: "!@#%#$@!#...."
Đệ tử Gia Cát: "%&!@$)%...."
...
Trên boong thuyền, tiếng chửi mắng vang lên liên tiếp.
Thậm chí, không chỉ là đệ tử của hai thế gia đang cãi lộn.
Ngay cả lão tổ của hai gia tộc cũng đang cãi nhau tới mức mặt đỏ tới mang tai, nước bọt bay tứ tung.
Tư Mã Thừa hừ lạnh nói: "Nếu không phải kỹ nghệ của nhà Tư Mã cao siêu, làm sao có thể đi tới nơi này?"
"Nếu chỉ dựa vào các ngươi, chúng ta đã trở thành chất dinh dưỡng của khí hỗn độn từ lâu rồi!"
Gia Cát Nguyên hét lớn: "Tư Mã Thừa, nói khoác mà không biết ngượng..."
"Trước mặt chúng ta, đám người các ngươi lại định giả bộ cái gì?"
"Mông ngươi vểnh lên chút, ta đều biết ngươi muốn đi ị hay là định đánh rắm!"
Tư Mã Thừa tức giận tới mức đỏ cả mặt, ngón tay chỉ vào Gia Cát Nguyên đều đang run rẩy: "Tên thô bỉ, lão phu khinh thường làm bạn với ngươi!"
Gia Cát Nguyên cười lạnh, nói: "Không phục thì cút, nếu như ngươi không cút ngươi chính là con trai ta!"
Tư Mã Thừa: "..."
...
Bọn họ không có chút phong phạm cường giả nào, lại giống như côn đồ trong chợ búa, cãi nhau liên tục.
Thấy được cảnh tượng này, Gia Cát Tư Mã cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Loại chuyện này, hắn ta đã không cảm thấy kinh ngạc.
Hai gia tộc mà ở chung một chỗ, tuyệt đối là ba ngày một lần xích mích, năm ngày một trận mắng lớn!
Mặc dù hai vị lão tổ tông chửi nhau tới mức mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng cũng rất kiềm chế, cũng sẽ không ra tay đánh nhau.
Nếu như bình thường, Gia Cát Tư Mã sẽ không tham dự vào, bởi vì tham dự cũng vô dụng.
Thế nhưng hiện tại lại đang ở biển hỗn độn, không tham dự không được!
...
Ngay cả đệ tử cầm lái đều đang mắng nhau, cho nên không có người điều khiển thuyền!
Nơi này chính là Hỗn Độn Tinh đảo, khắp nơi đều có nguy hiểm!
Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện, tất cả mọi người đều phải chết!