Chương 1020: Sát trận kinh thế? Bị phá vỡ trong nháy mắt (3)
Gia Cát Tư Mã cũng không vội đi hái linh thảo, y đưa mắt quan sát bốn phía.
Y phát hiện nơi đây rất huyền ảo, từng ngọn núi nhìn bình thường không có gì lạ nhưng vị trí mà nó ở lại thấp thoáng có một ý nghĩa đặc thù nào đó.
Những ngọn núi xung quanh tạo thành một hàng, đan xen nối tiếp nhau, hình thành một vòng tròn giống như vô số vệ binh bảo vệ một hoàng đế.
Những dãy núi này tụ lại ở thiên địa đại thế, dựng nên một đại trận vô thượng, có thể làm cho Huyền Thiên Thần đảo lơ lửng trên không trung.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Gia Cát Tư Mã hơi ngưng đọng.
Nơi đây không giống như một bí cảnh, nó giống một võ đường hơn.
Người có thể một tay xây dựng ra một võ đường lớn như vậy, nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.
...
Gia Cát Tư Mã đảo mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Y thấy một gã đệ tử của Tư Mã gia đang tiến về vực sâu của Huyền Thiên Thần đảo.
Người đó chính là Tư Mã Cương.
Hắn ta không ngừng tìm kiếm, cố gắng tìm linh thảo và linh dược.
Phía trước hắn ta có một sơn cốc.
Ngay lối vào có một gốc cây cổ thụ cao chót vót, những quả màu đỏ thắm mềm mại mọc ở phía trên.
Quả màu đỏ thắm mang hương thơm xộc vào mũi, linh vạn to lớn, tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Nhìn thấy cảnh này, Tư Mã Cương vui sướng: "Thánh dược cấp quả đỏ thắm!"
Đối với những tu sĩ Nguyên Anh và thiên tôn cảnh như bọn hắn thì giá trị của thánh dược là vô hạn.
Vì vậy nên, Tư Mã Cương không nhịn được kích động, lập tức bước lên, muốn hái thánh dược.
Trước sơn cốc có một tia sáng lóe ra, tựa như cơn sóng lăn tăn, chuẩn bị nổi lên sóng lớn.
Sắc mặt của Gia Cát Tư Mã hơi thay đổi, hét lớn: "Tư Mã Cương, cẩn thận!"
Nhưng Tư Mã Cương đã bước lên và sắp tiến vào.
Đúng lúc này, một cây bụi quét từ phía sau, cuốn lấy Tư Mã Cương và làm cho hắn ta bị lôi về.
"A! Đó là thánh dược mà ta thấy!"
Tư Mã Cương cho rằng có người muốn cướp thánh dược của hắn ta nên vội vàng la lên.
Nhưng sau đó, hắn ta đảo mắt một cái, thấy người ra tay là Thẩm Thiên.
"Thẩm đại ca, vì sao huynh lại cản ta?"
Tư Mã Cương không hiểu, một cấp bậc cường giả như Thẩm Thiên sao có thể để ý đến chút thánh dược này?
Thẩm Thiên cười nhạt: "Đừng lỗ mãng như vậy, có đôi khi nhìn thấy nhưng không phải là thật."
Nói xong, hắn nhặt một tảng đá ngẫu nhiên, ném về phía sơn cốc.
Ầm!
Pháp tắc hỗn loạn, hư không bị nghiền nát trong nháy mắt.
Tảng đá kia ngay lập tức biến thành bột mịn, hư không xung quanh cũng bị xé nát thành hư vô.
Nhìn thấy cảnh này, Tư Mã Cương run rẩy, hoảng sợ.
Chẳng trách Thẩm Thiên lại đi ngăn cản hắn ta, hóa ra ở đây có một cạm bẫy kinh khủng như vậy.
"Đa ta Thẩm đại ca đã giúp đỡ!"
Tư Mã Cương vội vàng cảm tạ, trong lòng vô cùng cảm kích.
Nếu không có Thẩm Thiên ra tay, hắn ta mà tiến thêm vài bước nữa thì chết chắc rồi.
Gia Cát Tư Mã cũng chạy đến, nghiêm trọng nói: "Không ngờ có một huyễn sát trận ở đây."
Cái tên gọi huyễn sát trận là việc sử dụng ảo giác mê hoặc để dụ người ta tiến vào cạm bẫy sát trận, ẩn chứa uy lực to lớn.
Xem ra uy lực của trận pháp ở nơi này, cho dù thánh giả rơi vào cũng sẽ bị chôn xương nát thịt.
Nhưng Gia Cát Tư Mã lại nảy sinh lòng tò mò.
Y là đệ tử của thế gia trận pháp nên tràn đầy hứng thú đối với thế gian kỳ trận.
Nếu lần này Gia Cát Tư Mã có thể phá giải huyễn sát trận thì trình độ trận pháp của y chắc chắn sẽ tiến bộ.
Nghĩ đến đây, y không hề do dự nói: "Để ta đi thử xem!"
Nói xong, y đứng dậy đi về chỗ sơn cốc.
Gia Cát Tư Mã cầm la bàn bát quái trong tay, đeo la bàn ngũ hành trên lưng, thân hình bộc phát thần quang rực rỡ.
Dị tượng của cự đại la bàn che khuất bầu trời và tỏa ra sức mạnh khó lường.
Y đứng sừng sững trong hư không, giống như một pho tượng trận đạo thần minh, vung tay đã có thể bố trí một đại trận vô thượng.
Hít một hơi thật sâu, Gia Cát Tư Mã bước chân tiến vào sơn cốc.
Trong phút chốc, thần văn vô tận phóng lên cao.
Đại đạo phù văn phác họa thành một lưỡi dao pháp tắc sắc bén có thanh cán, lao về phía Gia Cát Tư Mã.
Vẻ mặt của Gia Cát Tư Mã không thay đổi, la bàn trong tay tỏa sáng rạng rỡ khắp bốn phía, một bát quái thần ấn to lớn xuất hiện.
Bát quái thần ấn bay trên bầu trời, đi một vòng, quét sạch dễ như trở bàn tay.
Ầm!
Tiếng vang cộng hưởng. Thiên địa chấn động.
Vô số lưỡi dao sắc bén bị bát quái thần ấn đẩy đi, quét một cái sạch.
Nhìn thấy cảnh này, đệ tử của hai đại thế gia trận pháp xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.
"Sức mạnh của Gia Cát tư Mã đã tiến bộ hơn!"
"Không hổ là tuyệt đại thiên kiêu của gia tộc bọn ta, rất mạnh mẽ."
"Phong thái của Gia Cát đại ca, trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả vô thượng!"
Gia Cát Tư Mã luôn là niềm kiêu ngạo của hai đại gia tộc, thực lực của y càng mạnh thì đệ tử của hai nhà càng vui vẻ.
Trong lòng Thẩm Thiên cũng thấy hơi kinh ngạc.
Thiên phú của Gia Cát Tư Mã không thua kém gì Thạch Thiên Tử.
Y xứng đáng là thiên mệnh chi tử với khí vận quang hoàn màu tím thẫm trên đỉnh đầu, quả thật bất phàm.
Nhưng Thẩm Thiên không quan tâm, đây đều là cửu đệ cửu muội của hắn, đương nhiên là càng mập càng tốt!
...
Gia Cát Tư Mã tiến lên lần nữa, muốn ra nhiều sức mạnh một chút, phá vỡ sát trận ở chỗ này!
Nhưng, ở sâu trong trận pháp đột ngột bắn ra một luồng sát khí đáng sợ.
Sát ý cuồn cuộn, giống như cửu thiên hà bắn ra, uy thế cực kỳ mãnh liệt và kinh người.
Một luồng thần mang màu đỏ thắm chọc thủng hư không, phá vỡ pháp tắc vô tận, bùng nổ đùng đùng.
Gia Cát Tư Mã sắc mặt hơi thay đổi, quang mang phía sau lóe sáng.