Chương 1028: Bí mật của Nhân Hoàng đời thứ nhất (1)
Gia Cát Tư Mã kích động nói: “Đây chính là đạo trường của vị cường giả vô thượng kia?”
Từ trong truyền thừa “Long Giáp Thần Chương” Gia Cát Tư Mã đã biết được chủ nhân cường đại nơi đây.
Tổ tiên của hắn ta chỉ mới lĩnh hội được phần bên ngoài đã gầy dựng được thế gia trận pháp đứng đầu ngũ vực, nhân vật có thể sáng tạo ra công pháp huyền ảo bậc này chắc chắn là nhân vật lớn đội trời đạp đất.
Đúng lúc này, hư không phun trào.
Trời đất xuất hiện động sáng mờ mịt, pháp tắc quanh quẩn, một bóng dáng bước ra.
Người này chính là lão giả áo xám kia.
Giọng ông ta trang nghiêm, nói: “Chúc mừng hai vị tiểu hữu đã thành công vượt qua tầng khảo nghiệm đầu tiên.”
“Nơi này chính là nơi truyền thừa của Long Giáp Tiên Vương!”
“Chỉ cần thông qua được tầng khảo nghiệm thứ hai các ngươi có thể sẽ thu hoạch được truyền thừa của Long Giáp Tiên Vương!”
Cơ thể Gia Cát Tư Mã hơi run lên, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.
Hóa ra cường giả nơi này chính là tồn tại cấp Tiên Vương, chẳng trách lại khủng bố như vậy.
Cùng lúc đó, trong lòng Gia Cát Tư Mã cũng không kìm được kích động.
Truyền thừa Long Giáp Tiên Vương lưu lại chắc chắn có giá trị vô lượng.
Gia Cát Tư Mã cung kính nói: “Tiền bối, chính là Long Giáp Tiên Vương?”
Lão giả áo xám khí tức thâm bất khả trắc, chắc chắn là một tồn tại đỉnh cao.
Ông ta chậm rãi lắc đầu nói: “Lão phu chẳng qua chỉ là một người giữa mộ thôi.”
Cơ thể Gia Cát Tư Mã run rẩy, nói: “Người giữa mộ...”
“Tiền bối, chẳng lẽ là...”
Người giữ mộ gật đầu nói: “Không sai, nơi này chính mộ của Long Giáp Tiên Vương!”
“Long Giáp Tiên Vương đã vẫn lạc vào thời Thái Cổ mấy chục vạn năm trước, tàn hồn đã không còn nữa.”
“Chức trách của ta là tìm người thừa kế cho Long Giáp Tiên Vương đồng thời bảo vệ mộ táng này!”
Trong lòng Gia Cát Tư Mã dâng lên nỗi bi thương, đau lòng khó hiểu.
Hắn ta từng tu hành một phần của “Long Giáp Thần Chương” nên tràn đầy kính nể vị cường giả đã sáng tạo môn công pháp này.
Trong lòng Gia Cát Tư Mã có ngàn vạn suy nghĩ, muốn nhìn thấy phong thái cái thế của chí tôn trận pháp này.
Nhưng ai có thể ngờ Tiên Vương một đời đã chôn xương ở đây, chỉ còn lại một người giữ mộ.
Thật thê lương.
“Long Giáp Tiên Vương tại sao lại vẫn lạc?”
Gia Cát Tư Mã không hiểu, cường giả cấp Tiên Vương có sức mạnh thông thiên.
Cường giả đứng trên cả Chân Tiên như vậy có thể trường tồn vạn cổ, sao có thể dễ dàng vẫn lạc như vậy?
Người coi mộ cụp mắt xuống: “Vẫn lạc trong trận đại chiến vực ngoại mấy chục vạn năm trước.”
“Long Giáp Tiên Vương bố trí đại trận chư tiên ở chiến trường Biên Hoang, chống lại ba đại Tà Linh Tiên Vương.”
“Cuối cùng cường giả vô thượng của Tà Linh tộc xuất hiện đã phá hủy đại trận.”
“Trời đất lúc ấy khóc lóc đau khổ, máu chảy như biển!”
“Tiên Vương thôi động ba ngàn đạo kỳ, miễn cưỡng kéo theo một vị Tà Linh Tiên Vương đồng quy vu tận.”
Cũng chỉ có Tà Linh vực ngoại mới có thể uy hiếp được cường giả cấp Tiên Vương, khiến Tiên Vương vô thượng đẫm máu giữa hư không.
Gia Cát Tư Mã và Thẩm Thiên nghe thấy vậy cơ thể đều chấn động mạnh.
“Lại là Tà Linh vực ngoại!”
Gia Cát Tư Mã phẫn nộ nói, nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy lời của người giữ mộ, dường như họ đã nhìn thấy một trận chiến Thái Cổ.
Trời đất bị chém giết đến mức đỏ như máu, tối tăm không ánh mặt trời.
Tiên Vương tuyệt đại dùng toàn bộ sức lực, thề sống chết cũng phải táng diệt Tà Linh.
Kết quả cường giả Tiên Vương một đời cuối cùng cũng chôn xương nơi chiến trường Biên Hoang!
Nó thê lương cỡ nào, bi thương cỡ nào, khiến người ta chán nản tinh thần.
Tâm trạng của hai người lập tức trở nên nặng nề.
Cứ cách vài chục vạn năm Tà Linh vực ngoại lại xâm lấn một lần, không biết trận chiến này rốt cuộc đến khi nào mới có thể kết thúc.
Lại có bao nhiêu người sẽ phải bỏ mạng trong đại kiếp này đây?
Người trông mộ không nói tiếp nữa mà thay đổi chủ đề.
“Long Giáp Tiên Vương khi còn sống đã lưu lại truyền thừa từ trước.”
“Mặc dù các ngươi đã đột phá được khảo nghiệm đầu tiên nhưng muốn trở thành người thừa kế Long Giáp Tiên Vương thì vẫn còn phải vượt qua được cánh cổng này!”
Ngươi trông mộ vung tay lên, Long Giáp Thiên Cung mở rộng cửa.
Trong chốc lát ba động pháp tắc mờ mịt lượn lờ, bắn ra thần uy mênh mông.
Khi cảm ứng kỹ thì sẽ phát hiện phía trước bố trí đại trận vô thượng, khí thế vô cùng hiển hách.
Người trông mộ nói: “Lúc trước có hai tiểu tử thiên phú không tồi từng tiến vào giới này.”
“Nhưng đáng tiếc bọn hắn đã không hoàn thành được khảo nghiệm cuối cùng.”
Ánh mắt Gia Cát Tư Mã trở nên nghiêm túc. Hắn ta biết người mà người trông mộ nhắc tới là hai vị tổ tiên của hắn ta.
Hai vị tổ tiên đã từng cảm ngộ áo nghĩa của hai trận pháp lớn Bát Quái và Ngũ Hành, dĩ nhiên cũng có thể tiến vào nơi này.
Nhưng cuối cùng, bọn họ bị ngăn bên ngoài cửa.
Đây là tâm nguyện cả đời của họ, khiến họ tiếc nuối cả vạn năm.
Nghĩ tới đây, Gia Cát Tư Mã lẩm bẩm nói: “Tiếc nuối của tổ tiên hãy để con thực hiện!”
“Thẩm đại ca, ta đi trước thử trước!”
Gia Cát Tư Mã xung phong bước về phía cánh cửa lớn.
Thần quang vô tận quẩn quanh bao phủ hoàn toàn hắn ta.
Gia Cát Tư Mã lập tức sững sờ tại chỗ.
Hai mắt hắn ta nhắm chặt, thân thể run rẩy kịch liệt, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Dường như hắn ta đang gặp phải một chuyện gì đó kinh khủng khiến thần hồn của hắn ta cũng đang run rẩy.