Chương 1029: Bí mật của Nhân Hoàng đời thứ nhất (2)
Ánh mắt Thẩm Thiên tập trung, với tạo nghệ trận pháp của Gia Cát Tư Mã mà lúc này còn lộ vẻ không thể chịu được như vậy, xem ra nơi này không hề tầm thường.
Tuy nhiên nơi đây không có thần năng kinh khủng chứng tỏ trận này không chứa lực sát thương.
Như vậy xem ra đây giống như một trận pháp khảo nghiệm tâm trí hơn.
Thẩm Thiên bước tới đi thẳng vào trong trận pháp, nhưng sau khi hắn tiến vào trong thì không hề xuất hiện bất kỳ phản ứng gì. Thẩm Thiên đi rất thoải mái, tiến thẳng vào trận pháp.
Lần này, hai mắt Thẩm Thiên hoa đi, chẳng hiểu ra làm sao.
Chuyện gì vậy?
Sao trận pháp này lại không có tác dụng với mình?
Chẳng lẽ trận pháp bị hư hao ở đâu, xảy ra vấn đề rồi?
Cơ thể người trông mộ chấn động, lẩm bẩm: “Là loại thể chất đó...”
“Lời tiên đoán trước đây thực sự thành hiện thực sao?”
Người trông mộ không nói nhiều lời mà chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Một lát sau, cuối cùng Gia Cát Tư Mã cũng tỉnh lại.
Toàn thân hắn ta mồ hôi đầm đìa giống như bị mất nước, khí tức vô cùng yếu ớt. Nhưng hắn ta miễn cưỡng lê bước chân nặng nề, đi đến chỗ trận pháp.
“Ta... cuối cùng đã làm được rồi!”
Gia Cát Tư Mã yếu ớt nói nhưng vẻ mặt thì đầy phấn chấn.
“Thẩm đại ca, huynh cũng thành công rồi!”
Gia Cát Tư Mã cũng không kinh ngạc mà rất vui vẻ.
Hắn ta thấy với thiên phú của Thẩm Thiên thì vựt qua trận pháp này đúng là dễ như trở bàn tay.
Người trông mộ cất bước đi tới, vượt qua thẳng trận pháp.
Ánh mắt ông ta sáng lấp lánh, nhìn Gia Cát Tư Mã: “Không tệ, rất không tệ.”
“Trận này chính là Hỗn Độn Thiên Tâm Huyễn trận, dùng khí hỗn độn để tạo dựng thành huyễn cảnh.”
“Những gì nhìn thấy ở đây chính là nỗi sợ hãi trong lòng.”
“Nếu không cách nào chiến thắng sợ hãi thì sẽ hoàn toàn bị lạc trong đó, thậm chí còn có thể tẩu hỏa nhập ma.”
“Với tuổi tác của ngươi có thể đi đến được bước này là đã tốt lắm rồi.”
Người trông mộ nhìn Gia Cát Tư Mã, tương đối hài lòng.
Sau đó, ông ta ta nhìn về phía Thẩm Thiên: “Ngươi tu luyện Hỗn Độn Tân Hỏa kinh, có thể không để tâm đến khí hỗn độn.”
“Trận này dĩ nhiên không có tác dụng với ngươi!”
Thẩm Thiên bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lúc hắn tiến vào ban nãy thì cảm thấy có một khí tức vô cùng quen thuộc.
Hóa ra, cỗ sức mạnh ấy có nguồn gốc từ khí hỗn độn.
Nhưng đồng thời, Thẩm Thiên âm thầm kinh hãi.
Người này vì sao biết hắn tu luyện Hỗn Độn Tân Hỏa kinh?
Dựa vào đặc điểm miễn dịch với khí hỗn độn này mà có thể suy đoán ra công pháp của hắn?
Như vậy không khỏi kinh khủng quá đi mất!
Người trông mộ nói với Gia Cát Tư Mã: “Ngươi đã vượt qua được Hỗn Độn Thiên Tâm Huyễn trận tức là đã có tâm trí hơn người.”
“Lão phu thay Long Giáp Tiên Vương thu ngươi làm truyền nhân.”
Thiên phú của Gia Cát Tư Mã không yếu, có thể coi là kỳ tài khoáng thế.
Từ xưa đến nay trong phương diện thiên phú trận pháp, số người có thể vượt qua hắn ta có thể nói là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Gia Cát Tư Mã nghe vậy, cơ thể chấn động mạnh.
Trên mặt hắn ta lộ tia vui mừng, nói: “Đa tạ tiền bối, đệ tử nhất định sẽ làm rạng danh truyền thừa của Tiên Vương.”
Người trông mộ khẽ vuốt cằm, thiên kiêu như vậy cũng không tính là bôi nhọ danh tiếng của Tiên Vương.
Sau đó, người trông mộ nói tiếp: “Tiếp theo, lão phu sẽ truyền thụ truyền thừa của Tiên Vương cho ngươi.”
Gia Cát Tư Mã lộ ra vẻ nghi ngờ nói: “Tiền bối, vậy Thẩm đại ca thì sao?”
Thiên phú của Thẩm Thiên vượt xa hắn, không chỉ có thể nhanh chóng vượt qua trận này, thậm chí còn đã học được hết tất cả truyền thừa trên vách đá.
Thiên phú bậc này vượt xa Gia Cát Tư Mã.
Thiên tài vô thượng bậc này mà người trông mộ không thay Long Giáp Tiên Vương thu hắn làm đệ tử?
Người trông mộ mộ cười nói: “Lão phu đương nhiên muốn thu hắn làm đệ tử, với thiên phú của hắn nếu đặt ở tiên giới cũng có thể làm vô số chí tôn chấn động!”
“Có điều, lão phu không thu được!”
Vẻ mặt của Gia Cát Tư Mã vô cùng nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Người trông mộ thở dài nói: “Hắn không phải phải người thừa kế của Tiên Vương, Tiên Vương cũng không chịu nổi nhân quả lớn như vậy.”
Nhất mạch bọn họ tu luyện trận pháp, có thể nhìn trộm đại đạo thiên địa, phát hiện ra một vài bí mật.
Trên người Thẩm Thiên ẩn giấu sự đáng sợ, Long Giáp Tiên Vương hoàn toàn không thể nào chạm đến được.
Người trông mộ nói: “Tuy lão phu không thể nào thay Long Giáp Tiên Vương thu ngươi làm đệ tử nhưng cũng có thể truyền thụ toàn bộ truyền thừa Long Giáp Thần Chương cho ngươi.”
“Đây là di ngôn của Tiên Vương, năm đó đã dặn dò lại từ trước.”
Nói xong ông ta giơ tay điểm một cái lập tức có hai đạo quang mang chói lọi bắn ra.
Hai thần mang sáng chói ẩn chứa áo nghĩa khó hiểu bắn vào đầu Thẩm Thiên và Gia Cát Tư Mã.
Thẩm Thiên cảm nhận được trong đầu đột nhiên có thêm vô số chân lý phức tạp.
Cỗ sức mạnh này còn huyền diệu hơn nội dung trên vách đá rất nhiều.
“Long Giáp Thần Chương” là truyền thừa chí cao của Long Giáp Tiên Vương, huyền diệu khó lường. Trong đó không chỉ ẩn chưa lý giải đại trận của trời đất mà còn ghi lại tất cả ngọn nguồn biến hóa của trận pháp.
Thẩm Thiên lập tức cảm ngộ rõ ràng, tâm thần rơi vào yên lặng.
Hắn đang cảm ngộ vô thượng pháp trong đầu, định hiểu thấu dung hội nó.
Rất nhanh, khí tức của Thẩm Thiên ầm ầm bộc phát trở nên mênh mông khó lường.