Chương 104: Ai dám động đến Thần Tiêu Thánh tử?
Khóe miệng Tử Dương Tôn Giả giật giật.
Ông ta điều khiển bàn tay khổng lồ màu tím nâng Lý Liên Nhi lên, treo giữa không trung.
Thẩm Khiếu đứng bên lộ vẻ mặt lo lắng, pháp lực toàn thân ngưng tụ: “Tiên trưởng, ngài đang làm gì vậy?”
Thẩm Ngạo nhìn thấy cảnh này thì hơi lo lắng cho sư tôn của mình: “Sư tôn, người nghĩ lại đi!”
Trên mặt Tử Dương Tôn Giả nở nụ cười lạnh: “Các ngươi yên tâm, bản tọa không ác ý.”
“Là sư huynh của bản tọa, Trường Hà Kiếm Tôn cố ý muốn gặp mặt Thẩm Thiên tiểu hữu.”
“Thẩm Thiên tiểu hữu vẫn nên từ bỏ chống đối, theo bản tọa đi thôi!”
Thẩm Thiên nhìn Tử Dương Tôn Giả chuẩn bị ra tay thật thì trong lòng không ngừng hoài nghi nhân sinh.
Sự thật vô tình, những nhân vật chính trong tiểu thuyết kia mãi mãi không bao giờ gặp phải đối thủ không cách nào chống cự.
Hoặc là họ gặp kẻ địch yếu hơn mình, hoặc là chỉ hơn mình một chút xíu để có thể lật ngược thế cờ.
Sao tới phiên bổn Điện hạ đây thì kịch bản liền trở nên hoàn toàn khác vậy?
Trước đó khi bổn Điện hạ là Đoán Thể kỳ tầng một thì gặp phải Hắc Huyết chân nhân Kim Đan kỳ.
Chuyện này thì cũng thôi đi, dù sao khi đó bổn Điện hạ vẫn mang theo quầng sáng trắng lẫn đen, chưa hoàn toàn rửa sạch được xui xẻo.
Giờ rõ ràng bổn Điện hạ đã tẩy trắng hoàn toàn, thậm chí còn có cả xanh rồi, sao còn có thể gặp phải đối thủ mạnh vậy?
Trời ạ, tu vi hiện tại của bổn Điện hạ mới là Đoán Thể, Luyện Khí tầng năm có được không hả, bảo ta làm sao mà lật ngược thế cờ đánh thắng Nguyên Anh kỳ đây?
Vốn Thẩm Thiên còn thấy Hắc Tê Khải Giáp bán thân, Huyền Vũ Khải Giáp toàn thân cộng thêm Kiếm Chủ Lệnh Khắc Kim là đã đủ ổn định rồi.
Giờ xem ra, trong giới Tu tiên nguy cơ tứ phía này, chưa đấu được với Hóa Thần kỳ thì căn bản chưa thể nào ổn định được!
Hơn nữa, bổn Điện hạ thật sự tẩy trắng rồi sao? Lẽ nào còn phải xanh thêm chút nữa mới được à?
...
Thẩm Thiên trong lòng điên cuồng suy nghĩ đối sách, cuối cùng vẫn đành bất đắc dĩ phát hiện không có cách nào cả.
Được rồi, đã không cách nào phản kháng, vậy thì ngoan ngoãn chấp nhận tất thảy đi.
Đợi khi có cơ hội, nửa đường bỏ trốn thử xem sao.
Trên mặt Thẩm Thiên nặn ra nụ cười, đang chuẩn bị cúi đầu nhận thua.
Bỗng nhiên, trên không trung của Vị Ương Cung vang lên một tiếng quát lớn lạnh lùng: “Ai dám làm tổn thương Thẩm huynh của ta!”
Vừa dứt lời, một con mãnh hổ màu trắng to lớn đột ngưng tụ trong hư không, uy thế ngập trời.
Gừ gừ gừ!
Hổ gầm vang trời, toàn thân mãnh hổ màu trắng đều tràn ngập lôi quang cường thế, giống như Thần thú trên trời hạ phàm.
Nó đột nhiên há to cái miệng lớn như bồn máu ra, nuốt từng mặt trời tím lớn do Tử Dương Tôn Giả ngưng tụ ra vào bụng.
Ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp màu bạch kim sáng chói trong chớp mắt xuất hiện giữa Thẩm Thiên và Tử Dương Tôn Giả.
Toàn thân nàng ta tràn ngập khí tức lôi đình cường đại đến cực điểm, quyền bên phải có kim quang ẩn hiện.
Đây là một nữ tử, nữ tử này tựa như nữ chiến thần mặc Bạch Hổ Giáp.
Nàng ta vừa mới bước vào trong Vị Ương Cung đã tiến hành công kích cuồng bạo Tử Dương Tôn Giả.
Một quyền này đánh ra giống như một con Bạch Hổ toàn thân tràn ngập kim sắc lấp lóe đang tấn công con mồi.
Sắc mặt Tử Dương Tôn Giả đột biến, vội vàng ngưng tụ một vòng kiếm quang tím bên ngoài hộ thể, tiến hành kiếm cương hộ thể.
“Tử Khí Đông Lai, Triêu Dương Hộ Thể!”
Kiếm quang ngưng tụ thành một mặt trời tím ngăn trước mặt Tử Dương Tôn Giả.
Nhưng quyền thế của người vừa tới không hề dừng lại, đánh ầm ầm vào mặt trời tím kia.
Ôi...
Tại mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mặt trời tím mênh mông ầm vang vỡ vụn.
Một bóng dáng chật vật bị đánh bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng ấy va sụp một loạt cung điện!
...
Thẩm Ngạo nhìn Tử Dương Tôn Giả bay ra ngoài như đạn pháo rồi thầm thở dài.
Sư tôn à, đệ tử đã khuyên người nghĩ lại từ sớm rồi mà...
Người nhìn đi, đây không phải nghiệp chướng sao!
...
Ở bên kia, lúc này Thẩm Thiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm đẹp trai lúc nãy.
Ở thời khắc này, nụ cười đó lại trở thành tự tin và trí tuệ vững vàng.
Dường như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
Lập tức, những nữ tử chung quanh đều ngây người nhìn.
Sững sờ…
Kịch bản đột nhiên chuyển hướng khiến tất cả mọi người trong Vị Ương cung hoàn toàn sững sờ.
Họ thấy Tử Dương Tôn Giả bị chật vật đánh bay ra ngoài, va sụp một cung điện, người đầy bụi đất.
Họ lại một lần nữa nhìn về phía nữ tử tỏa ra ánh sáng đang đứng ngạo nghễ chính giữa Vị Ương cung, trong mắt toát lên tia kính sợ.
Trên người nàng ta mặc Bạch Hổ Minh Quang giáp, trên vai choàng áo choàng ngân sắc, cả người là Canh Kim Lôi Đình sáng chói kim sắc xen lẫn ngân sắc.
Tu vi của nữ tử trước mặt chỉ là Kim Đan kỳ nhưng khí tức không hề thua kém Tôn giả Nguyên Anh kỳ!
Chắc chắn, đây là một vị thiên kiêu nòng cốt xuất thân từ một tông môn hàng đầu thật sự.
Địa vị của tồn tại như vậy, Tử Dương Tôn Giả không thể nào có thể so sánh được!
Thiên kiêu như vậy, trong nước Đại Viêm không ai dám trêu chọc!
...
Sau khi nữ tử kia đánh bay Tử Dương Tôn Giả bằng một quyền, nàng lại quét mắt nhìn đám người trong Vị Ương cung với ánh mắt lạnh lùng.
Toàn thân nàng ta toát ra khí thế cường đại, ép cho tất cả mọi người cảm thấy hít thở khó khăn.
Nàng ta chậm rãi mở miệng: “Ta chính là Trương Vân Hi, Thánh nữ của Thần Tiêu Thánh địa!”
“Có bổn Thánh nữ ở đây, ai dám bất kính với Thẩm huynh?”
Vì Tử Dương Tôn Giả bị đánh bay nên Lý Liên Nhi một lần nữa được thả xuống đất, lúc này nàng ta cũng chạy tới.
Lý Liên Nhi nhìn Trương Vân Hi đang ngạo nghễ đứng đấy liền vui vẻ nói: “Vân Hi tỷ!”
Trương Vân Hi hơi sững sờ, ánh mắt rơi lên người thiếu nữ ngốc nghếch này.
Khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên: “Hóa ra là muội à, Liên Nhi.”
Quan hệ của mười hai thánh địa và ba mươi sáu động thiên rắc rối phức tạp, trong đó hầu hết những đệ tử nòng cốt đều là bạn bè trong giới với nhau.
Trường Hà Kiếm Tôn là một trong những trưởng lão nắm quyền tuyệt đối của Thái Bạch Động thiên, Lý Liên Nhi là nữ nhi của ông ta nên dĩ nhiên cũng có địa vị siêu nhiên.
Vì vậy, Trương Vân Hi và Lý Liên Nhi là khuê mật tốt quen nhau từ nhỏ, thân như tỷ muội.
Trương Vân Hi nhìn thấy Lý Liên Nhi thì sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Sao muội lại ở đây?”
Lý Liên Nhi nhếch miệng cười nói: “Vân Hi tỷ hiểu lầm rồi, Tử Dương sư thúc không có ác ý gì đâu.”
Trương Vân Hi hơi sững sờ, Tử Dương sư thúc? Người vừa mới bị bổn cô nương một quyền đánh bay chính là trưởng lão của Thái Bạch Động thiên sao?