Chương 103: Không đến Thái Bạch Động Thiên có được không? (2)
Họ Thẩm, bổn Điện hạ sẽ không để yên cho ngươi!
…
“Chủ nhân, ta cảm thấy một cỗ oán khí nồng đậm đang tản ra từ trên người Lục ca của ngài.”
Tràng hạt Cửu Tử trong ngực rung lên kịch liệt, tiếng của Cửu Nhi vang lên bên tai Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên hơi sững sờ, nhìn sang Thẩm Ngạo, trong lòng suy tư.
Ôi, cũng phải thôi.
Vô duyên vô cớ phải vác một cái nồi, Lục ca không ôm oán khí với sư phụ mới lạ!
Hắn bèn nói với Tử Dương Tôn giả: “Thực không dám giấu diếm, vãn bối vốn tên là Thẩm Thiên.”
“Chính là Thập Tam Hoàng tử nước Đại Viêm, Thẩm Ngạo chính là Lục ca của vãn bối.”
“Hiểu lầm lúc trước là vì vãn bối mà nên, xin tiền bối chớ trách Lục ca của vãn bối.”
Tử Dương Tôn giả nhìn Thẩm Ngạo, lại nhìn Thẩm Thiên, suy nghĩ một lát.
Cho nên trước đó khi khai khoáng ở Vạn Linh Viên, Thẩm Thiên đã đổi tên thành Thẩm Ngạo Thiên sao?
Đổi tên ra ngoài lịch luyện cũng phải gắn tên ca ca vào. Tình cảm hai huynh đệ thật tốt!
Chẳng lẽ đây chính là người thân như một trong truyền thuyết sao?
Cảm động. Thực khiến người ta cảm động!
…
Nghĩ tới đây, Tử Dương Tôn giả lại coi trọng đồ đệ của mình hơn vài phần.
Ông ta cười nói: “Không sao, Tiên sư đã mở miệng, sao bổn tọa lại không nể chút tình mọn này”
Ông ta quay sang nhìn Thẩm Ngạo nói: “Ngạo Nhi, con không cần hồng trần luyện tâm nữa.”
“Chờ buổi yến hội này kết thúc, con theo vi sư cùng đệ đệ con tới Thái Bạch Động Thiên luôn đi.”
Nhìn nụ cười trên mặt, rõ ràng Tử Dương Tôn giả hoàn toàn không giận nữa rồi.
Tâm tình Thẩm Ngạo lại càng phức tạp hơn. Hắn cảm giác mình không còn là thiên tài nữa.
Tình cảnh bây giờ giống như Thái Bạch Động Thiên mua Thẩm Thiên được tặng kèm Thẩm Ngạo vậy.
Lúc này, hắn ta khóc không ra nước mắt. Thế giới này sao thế này?
Rõ ràng bổn Điện hạ mới là nhân vật chính của yến hội mà!
…
Lúc này, quả tim của Thẩm Thiên cũng treo lên lơ lửng.
Ơ hay, ai đồng ý cùng ngươi tới Thái Bạch Động Thiên chứ?
Lần này Lý Liên Nhi lại trốn nhà ra ngoài.
Thẩm Thiên dùng cái mông để nghĩ cũng biết chắc chắn vị nữ nhi khống kia phẫn nộ chừng nào.
Lúc này, cùng Tử Dương Tôn giả tới Thái Bạch Động Thiên không phải cầm chắc sẽ bị đánh chết sao?
Nhìn Tử Dương Tôn giả tươi cười xán lạn, Thẩm Thiên bất đắc dĩ hỏi.
“Tiền bối, có thể không tới Thái Bạch Động Thiên có được không?”
Không đi Thái Bạch Động Thiên?
Tử Dương Tôn giả nghe Thẩm Thiên nói vậy, sắc mặt hơi biến đổi.
Ngươi đùa à, lần này bản tôn phụng mệnh Trường Hà sư huynh cố ý tới tìm ngươi.
Nếu ngươi đồng ý cùng bản tôn về Thái Bạch Động Thiên, vậy người bị Trường Hà sư huynh chà đạp chính là ngươi.
Nếu ngươi không đồng ý trở về cùng bản tôn, lỡ như Trường Hà sư huynh nổi giận, chuyển sang trút giận lên người bản tôn thì làm sao bây giờ?
Ông ta nhớ lại lần trước mình bị Trường Hà sư huynh kéo đi hỗ trợ, thử nghiệm Thiên Trụ Phá Thể Kiếm Khí mà huynh ấy vừa sáng tạo, toàn thân Tử Dương Tôn giả không kìm được run lên, ánh mắt lộ ra tia sợ hãi.
Nghĩ tới đây, gương mặt nhìn về phía Thẩm Thiên của Tử Dương Tôn giả cũng đen lại.
“Tiểu hữu, bản tôn được sư huynh ủy thác, vẫn mong ngươi đừng làm bản tôn khó xử.”
Tử Dương Tôn giả nói chuyện vẫn khách khí, bởi vì ông ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu tu vi Thẩm Thiên.
Trong nội bộ Tiên môn thật ra cũng phân đẳng cấp, Tử Dương Tôn giả và Trường Hà Kiếm tôn mặc dù đều là trưởng lão của Động thiên, nhưng từ lúc còn trẻ Trường Hà Kiếm Tôn đã là nòng cốt quan trọng của Thái Bạch Động Thiên, tu luyện Thái Bạch Kiếm kinh chí cao vô thượng.
Còn thiên phú tu tiên của Tử Dương Tôn Giả không được như Trường Hà Kiếm Tôn, chỉ tu luyện một Kiếm kinh hơi kém một chút.
Đẳng cấp công pháp tu luyện của ông ta kém xa Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết truyền thừa chí cao của Thần Tiêu Thánh địa, bởi vậy dù tu vi của ông ta trên Thẩm Thiên nhưng cũng chỉ có thể cảm ứng được một phần khí cơ.
Cộng thêm trong ngực Thẩm Thiên còn cất mặt nạ lông phượng của Trương Vân Hi. Hiệu quả lớn nhất của mặt nạ đó chính là che giấu khí tức khí cơ.
Vì vậy tu vi của Thẩm Thiên rốt cuộc cao chừng nào, Tử Dương Tôn Giả cũng không biết.
Đương nhiên, mặc dù không cách nào phán đoán được tu vi của Thẩm Thiên nhưng Tử Dương Tôn Giả cũng không sợ.
Nói đùa à, đệ tử Thẩm Ngạo của mình mới mười tám tuổi, Thập tam hoàng đệ của hắn ta thì tuổi mới được bao nhiêu chứ?
Cho dù cha hắn ta một năm sinh tám đứa con, Thẩm Thiên và Thẩm Ngạo cùng tuổi, có bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì cùng lắm cũng chỉ mười tám năm.
Chỉ một nhóc con mười mấy tuổi, cho dù có thuật tầm linh đoạn khoáng cực mạnh nhưng chẳng lẽ tu vi có thể vượt qua bản tôn sao?
Nếu thật sự đấu pháp, Tử Dương Tôn Giả tự tin mình chắc chắn không thể thua kẻ gọi là Ngạo Thiên Tiên sư trước mặt này.
Điều kiêng kỵ duy nhất là, khí cơ của vị Ngạo Thiên Tiên sư này cao thâm mạt trắc, chỉ sợ phía sau có người chống lưng.
Cho dù là công pháp tu luyện cực kỳ cao thâm hay là bí bảo đặc biệt mang theo trên người đều chứng tỏ sư môn của vị tiểu hữu này chắc chắn không tầm thường.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề Tử Dương Tôn Giả cần cân nhắc.
Dù sao ông ta cũng không phải muốn giết Thẩm Thiên, chỉ là mời Thẩm Thiên đến Thái Bạch Động Thiên làm khách.
Cho dù có buộc phải cưỡng ép bắt Thẩm Thiên đến Thái Bạch Động Thiên khiến cao nhân sau lưng hắn bất mãn thì chẳng phải đã có Trường Hà Kiếm Tôn đứng trước chống sao? Dù sao Tử Dương ông cũng chỉ phụng mệnh làm việc, không dính líu gì.
...
Nghĩ tới đây, khí thế toàn thân Tử Dương Tôn Giả một lần nữa dâng lên, uy áp đáng sợ lập tức trải rộng khắp Vị Ương Cung.
Mặt trời lớn màu đỏ tím mênh mông kia mang theo kiếm khí sắc bén ngưng tụ tạo thành cảnh tượng hùng tráng.
Đúng lúc này, một người cầm chậu hoa kiên định ngăn trước mặt Tử Dương Tôn Giả.
Đó chính là Lý Liên Nhi, cô nàng ngốc lúc này đang đứng đấy, ngạo nghễ ngút trời.
“Tử Dương sư thúc, Liên nhi không cho phép người làm bị thương Thẩm ca ca!”
Tử Dương Tôn Giả nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Lý Liên Nhi, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Ông ta lạnh lùng đưa ngón trỏ tay phải ra, khí tức vô tận ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ màu tím.
Bàn tay khổng lồ màu tím này nhấc cổ áo sau cổ Lý Liên Nhi, nhẹ nhàng nâng nàng ta lên, nhẹ nhàng di chuyển nàng ta sang một bên.
Tiếp theo, Tử Dương Tôn Giả tiếp tục lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thiên: “Tiểu hữu, mong nể mặt bản tôn một chút.”
“Bằng không đừng trách bản tôn động thủ, như vậy khó tránh khiến cả hai bên đều khó xử.”
Vừa dứt lời thì có một bóng dáng lại ngăn trước mặt Thẩm Thiên.
Nàng ta ôm chậu hoa, đúng vậy không sai, vẫn là Lý Liên Nhi.
“Sư thúc, Liên nhi sẽ không lùi bước!”