Chương 1054: Hay là các ngươi cùng lên hết đi! (2)
Lúc này, Khương Thái Ất đã chuẩn bị sẵn sàng, khí thế sôi trào mãnh liệt, làm trời đất thất sắc.
Hắn ta khẽ nhướn mắt lên, lạnh nhạt nói: “Vị đạo hữu này, giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy.”
“Lôi đình không có mắt, nếu có đánh ngươi bị thương thì đừng trách Khương mỗ!”
Trong mắt Khương Thái Ất, người có thể chống lại hắn ta chỉ có những thiên kiêu tuyệt đại như Thịnh Dương Hư, Hạng Trọng Lâu.
Hạng người vô danh như Thẩm Thiên hắn ta chỉ cần trở tay là có thể đánh bị thương rồi.
Thẩm Thiên cười nhạt một tiếng, nói: “Tới đi!”
Giọng điệu Khương Thái Ất lạnh dần, không biết tốt xấu, quát khẽ lên tiếng,
“Chiến!”
Trong tay hắn ta hiển hiện phù văn huyền diệu, điều động Hôn Nguyên Thần Lôi.
Từng đạo Hôn Nguyên Thần Lôi sáng chói mắt, xẹt ra những tia thần hồng sáng chói trên bầu trời rơi xuống nhanh như sao chổi.
Trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang.
Bên ngoài có rất nhiều thiên kiêu đang chăm chú quan sát trận chiến đấu này, tập trung tinh thần.
Một là vì thực lực Khương Thái Ất quá cường đại, thiên phú cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh trong những thiên kiêu cùng thế hệ.
Quan sát hắn ta chiến đấu có thể thu hoạch được khá nhiều cảm ngộ.
Hai là vì bọn họ muốn nhìn thấy Thẩm Thiên thành trò hề, để phát tiết ấm ức trong lòng.
Dù sao, ban nãy những vị nữ tu kia vì Thẩm Thiên mà đã khiến bọn họ quá đỗi xấu hổ.
Nhìn thấy Khương Thái Ất xuất thủ, lập tức có người lên tiếng kêu lên: “Không ngờ bế quan mấy năm, thực lực Khương Thái Ất lại thêm tinh tiến rồi!”
“Kẻ này dám khiêu chiến Thần Tiêu Thánh tử, không biết sống chết.”
“Nhiều Hỗn Nguyên Thần Lôi như vậy đúng là kinh khủng, ngay cả Chuẩn Tiên cũng chẳng thể nào đỡ được, hắn tiêu rồi!”
“Ta thấy tên tiểu bạch kiểm này chắc chắn sẽ bị đánh thành tiểu hắc kiểm luôn.”
Mọi người châm chọc, muốn xem Thẩm Thiên thành trò hề.
Nhưng, bọn họ phát hiện vẻ mặt Thẩm Thiên không hề thay đổi, vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Chỉ thấy hắn đứng sừng sững bất động, mặc cho lôi đình tẩy lễ.
Trong chốc lát, từng tia lôi dẫn che kín bầu trời, uy thế kinh thiên động địa không ngừng cuốn tới, sơn hà rung động.
Khí cơ hủy diệt phun trào, lôi đình rơi xuống.
Thẩm Thiên vẫn áo trắng phiêu nhiên, không hề nhiễm chút bụi trần, giống như trích tiên.
Ánh mắt Khương Thái Ất khựng lại, kinh ngạc nói: “Ồ? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không hiệu quả sao?”
“Chẳng lẽ uy lực của Hỗn Nguyên Thần Lôi chưa đủ?”
Hắn ta mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn, vẫn chưa có ai có thể nhẹ nhàng hóa giải Hỗn Nguyên Thần Lôi như vậy.
Chẳng lẽ Khương mỗ ta có vài ngày chưa ra tay là tu vi Lôi đạo đã sụt giảm rồi sao?
Nghĩ tới đây, ánh mát Khương Thái Ất khựng lại, tinh mang lấp lóe, chuẩn bị ra tay hết sức.
Ầm!
Một cỗ khí thế vô cùng cuồng bạo tán ra.
Quanh người Khương Thái Ất phát tán lôi dẫn như mặt trời, vô cùng chói mắt.
Sau lưng hắn ta hiện ra dị tượng lôi đình vô cùng to lớn, uy thế ngập trời.
Dị tượng ngưng tụ số hư ảnh vạn trượng, che khuất bầu trời, giống như một tôn Lôi Thần.
Hắn ta hành động rồi... mang theo lôi uy vô tận khiến hư không sụp đổ.
Nhưng mà lúc này, Thẩm Thiên hơi híp mắt, khẽ thở ra một hơi trọc khí: “Đến ta rồi!”
Khí tức của hắn không ngừng dâng lên cho tới đỉnh phong, mang theo khí thế vô địch.
Quanh thân Thẩm Thiên trong nháy mắt bộc phát ra hỗn độn thần lôi vô cùng vô tận, hóa thành một vùng lôi hải cuốn sạch tám hướng.
Từng tia lôi quang tràn ngập khí tức khiến người ta sợ hãi.
Hắn vung quyền phải ra mang theo hỗn độn thần lôi vô tận ngang nhiên giáng xuống.
“Cái gì!”
Hai mắt Khương Thái Ất trừng lớn, khó có thể tin được.
Hắn ta từ nhỏ đã tắm trong thần lôi trời đất, đã tu luyện Lôi Đế pháp đến đại thành mới có thể khống chế được nhiều Hỗn Nguyên Thần Lôi như vậy.
Nhưng mà hỗn độn thần lôi vẫn là tồn tại hắn ta không thẻ nào chạm tới được.
Đây là bản nguyên của lôi đình, tượng trưng cho sức mạnh chí cao vô thượng.
Nhưng mà hắn ta lại nhìn thấy nó trên người nam tử không hề có chút tên tuổi này nên trong lòng vô cùng chấn động.
Nhất là uy năng mà Hỗn Độn Thần Lôi bạo phát ra khiến Hỗn Nguyên Thần Lôi đang run rẩy, không dám chống lại.
Lúc này, thế công của Thẩm Thiên rơi xuống, trời đất lập tức bị Hỗn Độn Thần Lôi bao trùm.
Trong chốc lát, hư ảnh Lôi đế bị thôn phệ, Hỗn Nguyên Thần Lôi cũng đang không ngừng bị chôn vùi.
Hổ khu của Khương Thái Ất chấn động, bắn ngược đi như diều đứt dây, phải vài trăm dặm mới ổn định lại cơ thể.
Hắn ta gầm lên một tiếng trầm thấp.
“Không thể nào, ta là Thần Tiêu Thánh tử Khương Thái Ất, về mặt tạo nghệ lôi pháp sao có thể thua người khác được?”
“Mẹ nó, liều mạng!”
Hai mắt hắn ta đầy nghiêm túc, nghiến răng tiến lên.
Lập tức, lôi dẫn trong cơ thể Khương Thái Ất phun trào, quấn quanh cơ thể.
Hắn ta chân đặt giữa hư không như hòa thành một thể với lôi đình, hóa thành thần minh chấp chưởng thiên kiếp.
Bàn tay lớn của Khương Thái Ất đè xuống, không gian sụp đổ, hư không loạn lưu tuôn ra ngàn dặm.
Trong bầu trời, lôi kiếp ngưng tụ, ầm ầm giáng xuống rung động trời đất.
Lôi kiếp màu đen chừng vạn trượng phun trào khí cơ hủy diệt.
Vô số kiếp lôi đen nhánh bỗng nhiên rơi xuống, uy thế ngập trời, vô cùng kinh người khiến cả Phong Thần đài cũng phải run rẩy.
Cách đó không xa, những thiên kiêu tuyệt thế vốn còn đang ác chiến đều bị cỗ sức mạnh này thu hút, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Thịnh Dương Hư vuốt cằm nói: “Tiểu tử Khương Thái Ất kia nổi điên gì đấy, sao lại dùng cả pháp cấm kỵ rồi?”
Bọn họ thân là thiên kiêu đứng đầu Ngũ vực, phần lớn đều hiểu rõ và nắm hết thủ đoạn của đối phương.
Trong mắt Hạng Trọng Lâu lộ ra tia sáng thâm thúy, nói: “Ngoài chúng ta ra còn ai có thể ép Khương Thái Ất đến mức này?”
“Thú vị thật, xem ra lại có thiên kiêu đỉnh cấp ẩn thế xuất hiện rồi.
Với thực lực của Khương Thái Ất thì cũng được coi là đứng đầu trong hàng ngũ thiên kiêu tuyệt đỉnh hiện tại.
Nhìn thấy hắn ta bị ép đến như vậy tất cả mọi người tạm thời dừng lại động tác trong tay, pháp ấn tiêu tán, chuẩn bị quan sát vở kịch.
...