Chương 106: Kiếm Chủ Lệnh, đột nhiên chẳng thấy thơm nữa rồi
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên chính trực nói: “Vân Hi tiên tử không cần khách khí.”
“Mặc dù bần đạo giúp Tiên tử tìm chương cấm kỵ về nhưng tuyệt đối không hề có ý nhận báo đáp.”
“Thần Tiêu Thánh địa là tiên môn đỉnh cấp Đông Hoang, tu vi Thẩm Thiên nông cạn, thực sự không có tư cách đảm nhiệm vị trí Thánh tử.”
“Còn về chuyện tổ huấn ghi lại Tiên tử nhất định phải gả cho tại hạ, nếu Tiên tử không muốn thì tuyệt đối không cần phải miễn cưỡng bản thân.”
“Thẩm Thiên một lòng tu đạo, đã sớm lập lời thề chưa đột phá Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không kết đạo lữ, tiên tử không cần khó xử!”
Thẩm Thiên dùng những lời lẽ chính nghĩa, từng câu từng chữ đều đứng trên góc độ của Trương Vân Hi để cân nhắc.
Trương Vân Hi nghe xong hai quyền siết chặt, cảm động đến mức đen mặt.
Những người khác trong Vị Ương cung một lần nữa càng thấy hoài nghi về cuộc đời.
Từ chối, Thập tam hoàng tử đã từ chối.
Làm Thánh tử tốt như vậy, cơ duyên cưới được Thánh nữ bày ra ngay trước mặt, vậy mà hắn đã từ chối!
Thập tam hoàng tử này bị xui xẻo nhiều năm quá nên khí vận lây cả vào đầu rồi sao?
Chỉ cần đồng ý một câu thôi thì sẽ trở thành chuyện tốt đến mức mộ tổ có thể bốc lên cả khói xanh đấy!
Điện hạ tùy hứng như vậy, cha ngươi, mẹ ngươi có biết không?
...
Ầm!
Trong lúc mọi người đang vừa nhiều chuyện vừa hoài nghi về cuộc đời thì Tử Dương Tôn Giả từ trong phế tích cung điện sụp đổ kia khập khiễng đi ra.
Đạo bào vốn chỉnh tề của ông ta lúc này đã đen thui, mái tóc dài cũng rối tung.
Trên gương mặt đen kia thỉnh thoảng còn lóe lên lôi quang, miệng vừa hé để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Lúc này, Tử Dương Tôn giả nghiêm túc nhìn chằm chằm Trương Vân Hi nói: “Hóa ra là Vân Hi Thánh nữ, lời của Thẩm tiểu hữu ngài nghe thấy rồi chứ?”
“Nếu Thẩm Thiên tiểu hữu đã nói rõ ràng Thánh nữ ngài cũng không cần tuân theo tổ huấn rồi vậy thì kính mong Thánh nữ đừng chấp nhấp nữa.”
“Vẫn nên để bản tôn dẫn Thẩm Thiên tiểu hữu về Thái Bạch Động thiên trước, gặp Trường Hà Kiếm Tôn sư huynh ta đã nhé!”
Mặc dù một quyền kia của Trương Vân Hi đánh rất ngặng, rất đau, đánh cho Tử Dương Tôn Giả bốc khói, nhưng Tử Dương Tôn Giả ông ta nào phải dạng e ngại cường quyền, tham sống sợ chết?
Sư huynh đã ra lệnh ta đến đây dẫn Thẩm Thiên tiểu hữu về, vậy thì bản tôn nhất định phải dẫn hắn về!
Dù sao, sư huynh cũng đáng sợ hơn!
...
Mặt Trương Vân Hi đen lại, chậm rãi xoay người lại nhìn Tử Dương.
Giờ khắc này, dị tượng Bạch Hổ ngưng tụ trên bầu trời đã trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là một Trưởng lão Thái Bạch Động thiên mà dám đem tổ huấn Thần Tiêu Thánh địa ta ra nói sao?
Tổ tiên Thánh địa đã đặt ra tổ huấn, người hữu duyên tìm được chương cấm kỵ sẽ làm Thánh tử, cưới Thánh nữ.
Nếu vậy, Thánh địa ta nhất định phải thực hiện lời hứa, dù bổn Thánh nữ có không muốn thì cũng quyết không thể phản bội tông môn!
“Tử Dương Tôn Giả, ông nói như vậy chẳng lẽ là muốn tranh giành Thánh tử với Thần Tiêu Thánh địa?”
Dưới ánh mắt hoài nghi nhân sinh của đám người Vị Ương cung, lôi đình trên người Trương Vân Hi bắn ra bốn phía.
Chính giữa lòng bàn tay phải của nàng ta đang ngưng tụ một quả cầu sét vàng bạc đan xen.
Quả cầu sét này không ngừng xoay tròn, lôi đình dày đặc đang dồn nén trong cầu sét sau đó thăng hoa, phóng ra khí tức đáng sợ.
Đúng vậy, đây chính là sát chiêu kinh điển trong Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết của Thần Tiêu Thánh địa, Canh Kim Chưởng Tâm Lôi.
Sau khi xen lẫn thêm một phần Hỗn Nguyên Thần Lôi, uy lực của chiêu này đã thăng hoa cực điểm.
Thậm chí Trương Vân Hi từng dùng chiêu này giết một cường giả Nguyên Anh kỳ!
Lúc này Tử Dương trước mặt khiến nàng ta thật sự giận dữ.
Dám chất vấn tổ huấn Thánh địa, không thể tha thứ!
...
Đối mặt với Trương Vân Hi toàn thân toàn thân tản ra khí thế đáng sợ, mặc dù không cảm nhận thấy sát khí nhưng Tử Dương Tôn Giả vẫn bất giác nuốt ngụm nước bọt, trên mặt hiện lên sự kiêng kị.
Ông ta biết rõ sự đáng sợ của thiên kiêu đứng mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng Kim Đan kỳ.
Phàm là thiên kiêu đứng mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng Kim Đan kỳ của Đông Hoang không ai là không luyện sát chiêu bí pháp đáng sợ.
Bọn họ ai nấy đều có thể nghịch phạt Tôn giả, thậm chí có thể diệt sát Tôn giả hơi yếu.
Có điều Tử Dương Tôn Giả không thể nào ngờ Trương Vân Hi lại mạnh đến như vậy!
Nàng ta thật sự chỉ là tồn tại xếp thứ chín trên bảng xếp hạng Kim Đan kỳ sao?
Sao ông ta có cảm giác Lý Trường Ca xếp hạng thứ mười một của Động thiên nhà mình hoàn toàn không cùng cấp bậc với nàng ta.
Chẳng lẽ mấy tháng gần đây nha đầu này lại lén trốn ở đâu đó bế quan khổ tu?
Nếu không, dù thế nào ông ta cũng không thể đến mức độ không đỡ nỗi một quyền!
“Được rồi, đúng là bản tôn hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi.”
Tử Dương Tôn giả nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cung thỉnh sư huynh hiển thánh!”
Dứt lời, Tử Dương Tôn Giả chậm rãi lấy từ trong ngực ra một lệnh bài màu vàng óng.
Lệnh bài này có tạo hình rất giống với Kiếm Chủ Lệnh trong tay Thẩm Thiên, chỉ khác về màu sắc.
Nhưng hai cái này, thật ra khác nhau về bản chất.
...
Kiếm Chủ Lệnh trong tay Thẩm Thiên là do Lý Thương Lan đích thân dùng tạo nghệ kiếm đạo của mình ấn lên Linh Kim đặc biệt, dùng pháp văn để khống chế.
Thẩm Thiên buộc phải tiêu hao một lượng lớn Linh Thạch mới có thể khởi động được công kích liếm linh hư ảo trong lệnh bài.
Cường độ công kích cũng chỉ ở trình độ Nguyên Anh sơ kỳ, dựa vào kiếm thuật miễn cưỡng uy hiếp được trung kỳ.
Lệnh bài này mặc dù rất trân quý, nhưng chỉ là thứ Lý Thương Lan đưa cho con cái hộ thân.
Còn Kiếm Tôn Lệnh trong tay Tử Dương Tôn Giả là do Trường Hà Kiếm Tôn Lý Thương Lan đích thân phụ một hóa thân nguyên thần lên đó.
Có thể nói mang theo Kiếm Tôn Lệnh này giống như Lý Thương Lan đích thân tới đây, đây là biểu tượng thân phận của Lý Thương Lan.
Lệnh bài này độc nhất vô nhị, nếu không phải dựa vào nó để cảm ứng tung tích Kiếm Chủ Lệnh.
Lý Thương Lan căn bản sẽ không đưa nó cho Tử Dương Tôn Giả dùng.
...
Lúc này Tử Dương Tôn Giả cảm thấy mình không phải đối thủ của Trương Vân Hi nên kiên quyết rút Kiếm Tôn Lệnh này ra.
Lệnh bài màu vàng óng kia lơ lửng trong hư không, trong chốc lát bộc phát ra hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí.
Những kiếm khí kim sắc kia không ngừng hội tụ, chậm rãi ngưng tụ thành một bóng dáng to lớn.
Đó là một vị nam nhân người mặc áo gai màu trắng, đeo một thanh trọng kiếm to lớn.
Ông ta ngạo nghễ sừng sững trong hư không, toàn thân tản ra khí thế sừng sững như ngọn núi cao.
Đây là một người khổng lồ vô thượng trong kiếm đạo thật sự, tạo nghệ kiếm đạo đủ để chấn động Đông Hoang.
Trên người hắn ta tản ra uy áp đáng sợ thuộc về cường giả Hóa Thần kỳ.
Khi cỗ uy áp này giáng lâm, ngay cả Trương Vân Hi cũng không cách nào phản kháng!
Cho dù là thiên kiêu xếp hàng đầu trong bảng xếp hạng Kim Đan kỳ thì cũng không thể dùng tu vi Kim Đan kỳ nghịch phạt Hóa Thần kỳ!
Chênh lệch giữa hai bên quá lớn!
...
Lúc này, Trương Vân Hi cảm nhận được uy áp mạnh mẽ tản ra từ lệnh bài vàng óng kia sắc mặt liền thay đổi, lôi đình toàn thân bắn ra như gặp đại địch!
Thẩm Thiên thì cúi đầu nhìn chằm chằm Kiếm Chủ Lệnh ngân sắc trong tay.
Rõ ràng vẫn là món thần khí vốn khắc kim kia nhưng sao đột nhiên cảm thấy nó chẳng còn thơm tho gì nữa!