Chương 107: Lệnh bài này có thể ăn được sao? (1)
Trong hư không, nam nhân to lớn thân vác trọng kiếm hờ hững lướt nhìn đám người trong Vị Ương cung.
Ánh mắt của ông ta chậm rãi rơi xuống Trương Vân Hi, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Là bản nguyên Đại m Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi, cũng hiếm thấy đấy.”
“Có điều Tử Dương, đệ mà lại bị một Kim Đan kỳ đánh bại à?”
“Rõ ràng kiếm của đệ vẫn chưa đủ mạnh, chưa đủ nhanh!”
Ánh mắt của nam nhân rơi xuống Tử Dương Tôn Giả không hề mang theo tia sắc bén, cũng không hề lạnh lùng uy hiếp.
Nhưng, chính một câu nói hờ hững bình tĩnh như vậy lại khiến toàn thân Tử Dương Tôn Giả đột nhiên run lên.
Nam nhân lạnh lùng nói: “Được rồi, lần này về lại trong môn thì ra sau núi tìm ta.”
Vừa dứt lời, mặt Tử Dương Tôn giả vốn bị Canh Kim Thần Lôi bổ cho đen thui giờ lại càng đen hơn.
Nam nhân to lớn dặn dò Tử Dương Tôn Giả xong ánh mắt lại một lần nữa đảo qua đám đông, tiếp tục ngẩn người.
Vì ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông kia, chính là nha đầu xui xẻo nhà ông ta!
“Liên Nhi, sao con lại lén chạy tới đây vậy, cái chậu này...?”
Sau khi ông ta nhìn thấy cái chậu trên đầu Lý Liên Nhi thì tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ bóng dáng to lớn kia hơi lảo đảo.
Ngay sau đó, uy áp trong Vị Ương cung trở nên mạnh hơn trước kia: “Liên Nhi con!!!”
Gương mặt nhỏ của Lý Liên Nhi đỏ ửng, vội vàng giấu chậu hoa ra sau lưng.
“Không nhìn thấy, cha không nhìn thấy, cha không nhìn thấy.”
Nam nhân to lớn hít sâu một hơi, lộ ra vẻ lạnh lùng nói: “Ai là Thẩm Thiên, đứng ra.”
Toàn thân Thẩm Thiên chấn động, lui vội ra sau một bước lớn, lúc này chỉ có thằng nào ngu mới dám đứng ra!
Trương Vân Hi ngước nhìn nam nhân trong hư không, nói: “Trường Hà sư thúc, Thẩm Thiên đã là Thánh tử Thần Tiêu Thánh địa ta.”
“Ngài thân là tiền bối Hóa Thần kỳ, sao lại làm khó Thánh tử bổn phái như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay đâu!”
Hóa thân nguyên thần của Lý Thương Lan cười nhạo một tiếng: “Bản tọa từng để ý đến cái nhìn của người khác à?”
“Thần Tiêu Thánh địa và bản phái trước nay luôn giao hảo, nếu hắn đã là Thánh tử đương nhiệm của Thần Tiêu Thánh địa các ngươi, bản tọa sẽ đưa hắn về Thái Bạch Động thiên, thay Thánh chủ sư huynh dốc lòng dạy bảo một thời gian rồi trả hắn quay về.”
...
Lý Thương Lan bá đạo vô cùng, mặc dù xuất từ động thiên nhưng không hề nể mặt vị Thần Tiêu Thánh nữ Trương Vân Hi này chút nào.
Sắc mặt Trương Vân Hi lập tức trầm xuống: “Nói vậy tức là Trường Hà sư thúc ngài không định nể mặt?”
Lý Thương Lan cười lạnh nói: “Lời này lệnh tôn nói thì còn được, chứ ngươi vẫn còn thiếu hỏa hầu lắm!”
Ông ta vừa dứt lời, trong hư không lại vang lên một giọng nói.
“Ồ? Nhị sư đệ nói thì được, vậy ta nói được không?”
Giọng nói này vừa vang lên, trong hư không đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng, một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt chậm rãi đi ra.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười xán lạn, có điều lúc ánh mắt ông ta đảo qua Thẩm Thiên thì có lộ ra chút nghi hoặc.
Khi nhìn thấy người này, hóa thân nguyên thần của Trường Hà Kiếm tôn trong hư không rõ ràng hơi lung lay.
Ông ta hít sâu một hơi: “Hóa ra là Bích Liên sư huynh, khụ khụ, gần đây huynh ổn chứ?”
Lão đạo sĩ nghiền ngẫm nhìn Lý Thương Lan rồi cười nói: “Không ổn chút nào, nghèo rớt mồng tơi đây!”
Dường như Lý Thương Lan phát giác được điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi lập tức cuốn Kiếm Tôn Lệnh ném ra xa.
Trên mặt lão đạo sĩ nở nụ cười đã tính trước: “Mấy trăm năm không gặp, con gián sư đệ ngươi vẫn cẩn thận như thế.”
“Có điều con gián sư đệ không biết rồi! Tiểu tử Thẩm Thiên này là đệ tử quan môn được sư huynh coi trọng.”
“Ngươi nói mang đi liền mang đi thì không khỏi thiếu nể mặt sư huynh ta quá!”
“Ra tay với đệ tử sư huynh ta hết lòng thương yêu thì phải để lại chút gì coi như bồi thường chứ.”
“Con gián sư đệ à, ngươi cảm thấy ngươi cứ thế bỏ đi mà được sao?”
...
Chỉ một lời thôi, thân thể lão đạo sĩ trong nháy mắt hóa thành một ngọn lửa màu xanh.
Ngọn lửa ấy giống như một ngôi sao băng, trong nháy mắt đã xé hư không đuổi theo Kiếm Tôn Lệnh và Tử Dương.
Sắc mặt Lý Thương Lan đông cứng lại, trường kiếm phía sau đột nhiên ra khỏi vỏ.
Trong chốc lát, trong hư không bắn ra ngàn vạn đạo kiếm quang tan tác, giống như một dòng sông sáng chói đang trút xuống lão đạo sĩ.
Đây chính là một chiêu kiếm quyết chí cao vô thượng trong tuyệt học trấn phái của Thái Bạch Động thiên, Trường Hà Vô Lượng Kiếm Khí!
Chiêu này vừa thi triển, lập tức cả hoàng cung nước Đại Viêm đều bị kiếm quang bao trùm.
Nó giống như một cơn mưa sao băng đột ngột rơi xuống giữa ban ngày.
Trương Vân Hi nhìn thấy uy thế kiếm đạo như vậy trong mắt lập tức tràn đầy tia chấn động.
Đây mới là chiến lực cường giả Hóa Thần kỳ thật sự, nàng ta bây giờ vẫn chưa thể nào so sánh được.
Bổn cô nương, vẫn chưa đủ mạnh!
Đối mặt với kiếm quang tan tác vô cùng vô tận như vậy, trong mắt lão đạo sĩ không hề có một tia kiêng kỵ nào.
“Tân Hỏa Thần Thông, Đại Chủy Cật Bát Phương!”
Ông ta thét dài một tiếng, ngọn lửa màu xanh kia hóa thành một cái miệng rộng màu xanh nuốt hết kiếm khí.
Trường kiếm gần như vô cùng vô tận như một trụ thần màu bạc xé rách trời xanh đâm về phía cái miệng lửa lớn màu xanh kia nhưng cho dù có bao nhiêu kiếm khí bắn vào cái miệng rộng đó thì cũng đều bị miệng lửa rộng lớn ấy nuốt hoàn toàn.
Tốc độ của miệng lửa rộng không vì thế mà chậm đi chút nào, ngược lại, tốc độ của nó còn càng lúc càng nhanh.
...
“Sở Long Hà, nếu chân thân bổn tôn mà ở đây thì chắc chắn sẽ đại chiến với ngươi một trận!”
Giọng nói lạnh lùng từ trong Kiếm Tôn Lệnh truyền ra mang theo hơi thở nặng nề không rõ ràng.
Trường Hà Kiếm tôn Lý Thương Lan ông ta tung hoành ở Đông Hoang nhiều năm từ trước đến nay luôn tuân thủ chỉ công không thủ, chỉ tiến không lùi.
Nhưng trận chiến ngày hôm nay, ông ta thật sự không thể nào đánh nhau được với tên bất chấp thể diện này.
Bởi vì trong Kiếm Tôn Lệnh này chỉ là một phân thân của ông ta.
Một phân thân của ông ta muốn ứng phó cường giả Hóa Thần kỳ bình thường đúng là dư xài.
Vấn đề là tuy lão già Bích Liên này bất chấp thể diện nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh.
Nếu mình cứng đối cứng thì Lý Thương Lan vẫn tự tin mình có thể chiến một trận.
Phân thân?
Chắc chắn sẽ bị tên Bích Liên này chà đạp, mất mặt trước mọi người!
Mặc dù chân thân khi dễ phân thân, Bích Liên Thiên tôn mất mặt hơn nhưng người ta đâu cần quan tâm!
Quan trọng hơn là, trong quá trình tu luyện của tu sĩ Hóa Thần kỳ, hóa thân nguyên thần cũng là một mắc xích vô cùng quan trọng.