Chương 108: Lệnh bài này có thể ăn được sao? (2)
Lỡ như hóa thân nguyên thần bị trọng thương, cường giả Hóa Thần kỳ rất dễ đại thương nguyên khí.
Cũng chính vì vậy, bình thường Kiếm Tôn Lệnh này đều do Lý Thương Lan đích thân giữ.
Lần này tình hình đặc biệt nên ông ta mới đưa cho Tử Dương Tôn giả sử dụng.
Nếu tên Bích Liên Thiên tôn này cướp mất Kiếm Tôn Lệnh, hóa thân nguyên thần của ông ta bị tên khốn ấy bắt cóc rồi đem ra uy hiếp thì biết phải làm sao?
Những chuyện này người khác không làm được nhưng chắc chắn Bích Liên Thiên tôn dám làm mà không hề thấy ngại chút nào!
...
Nghĩ tới đây, phân thân của Lý Thương Lan đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang.
Ông ta nhanh chóng bay về phía trước, tốc độ của ông ta đã tăng lên rất nhiều.
Đáng tiếc tuy ông ta trốn rất nhanh nhưng cái miệng lửa rộng màu xanh kia đuổi theo còn nhanh hơn.
“Hahaha, đừng chạy, hãy ngoan ngoãn nằm trong miệng sư huynh đi nào!”
Trong tiếng cười vui sướng, miệng lửa rộng màu xanh kia đột nhiên biến to thêm trăm lần.
Nó giống như cái hố đen to lớn nuốt cả kiếm khí kiếm quang, Kiếm Tôn Lệnh, Tử Dương Tôn giả vào trong.
Sau đó, quả cầu lửa màu xanh to lớn bắt đầu vặn vẹo, nhúc nhích không ngừng.
Ầm!
Sau vài hơi thở, một bóng dáng trần trùng trục chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc từ trong quả cầu lửa màu xanh bắn ra.
Ngọn lửa nổ tung, từng mảnh vỡ lập tức bắn ra xa mấy trăm trượng.
Sau đó bóng dáng kia không hề quay đầu lại, toàn thân bao bọc trong ánh sáng màu tím mênh mông chạy trốn về phía xa.
Ngọn lửa màu xanh bay trở lại trong Vị Ương cung, một lần nữa biến lại thành lão đạo sĩ chậm rãi đáp xuống đất.
Trong tay ông ta có thêm một chiếc nhẫn nạp vật, tay phải là một lệnh bài vàng óng.
“Tiểu tử Lý con gián này đúng là giàu thật, hắn ta dùng cả Chuẩn Tiên Kim để tế luyện thân ngoại hóa thân.”
Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm tấm lệnh bài kia với ánh mắt xấu xa: “Giờ thuộc về ta rồi.”
Nói xong ông ta cười hì hì, cái miệng rộng lại táp về phía lệnh bài.
Nhoàm...
Dưới ánh mắt hoài nghi nhân sinh của tất cả mọi người, lệnh bài kia bị lão đạo sĩ cắn mất một góc.
...
Thấy cảnh này, Thẩm Thiên cũng sợ ngây người.
Khốn kiếp, lệnh bài này...
Ăn được à?
Hình như có một cánh cửa của thế giới mới được mở ra.
Nhoàm, nhoàm, nhoàm.
Lệnh bài màu vàng óng to bằng cỡ lòng bàn tay, lão đạo sĩ cắn vài miếng đã chỉ còn lại một nửa.
“Bích Liên ngươi khinh người quá đáng, có bản lĩnh thì thả phân thân bổn tọa ra, chúng ta đấu một trận công bằng!”
Trong nửa khối lệnh bài còn sót lại truyền ra giọng nói tức giận của Lý Thương Lan.
Lão đạo sĩ nhếch miệng: “Tay không bắt sói? Dung mạo ngươi rất xấu nhưng nghĩ thì đẹp lắm, coi ta là Nhị sư đệ đấy à?”
“Phân thân này của ngươi ra tay với đệ tử của bổn tọa, ỷ lớn hiếp nhỏ, sư huynh ta phải bắt nó lại để dạy bảo một chút.”
“Muốn đòi lại Hóa Thần nguyên thần của ngươi ấy à? Chuẩn bị đủ một ngàn vạn viên linh thạch đi rồi hẵng đến tìm sư huynh nhé!”
Dứt lời, ánh sáng màu xanh trong tay lão đạo sĩ lấp lóe, trong nháy mắt đã phong ấn lệnh bài này.
Một chuỗi thao tác này khiến tất cả mọi người trong Vị Ương cung đều trợn tròn mắt.
...
Một vở kịch, một vở kịch lớn của năm!
Đầu tiên là tiểu công chúa Thái Bạch Động thiên và Thánh nữ Thần Tiêu Thánh địa chủ động chạy đến nước Đại Viêm tranh giành nam nhân.
Sau đó là vị Kiếm tôn vô thượng trong truyền thuyết Đông Hoang bất ngờ xuất hiện, quyết chiến với Bích Liên trưởng lão của Thần Tiêu Thánh địa ở Vị Ương cung.
Kịch bản vừa đặc sắc vừa lên bổng xuống trầm như vậy nhiều tu hành giả ở đây cả đời chưa hẳn đã có thể gặp được.
Đáng quá, lần này đến bữa tiệc tiễn Lục hoàng tử Thẩm Ngạo coi như đến rất đáng.
Ôi, đợi đã, hôm nay là bữa tiệc tiễn Lục hoàng tử lên đường à?
...
Hay rồi!
Giờ này khắc này, trong lòng Thẩm Ngạo đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vốn hắn ta vất vả lắm mới giúp mọi chuyện hơi ổn thỏa lại, để sư tôn không tức giận nữa.
Giờ thì hay rồi, Thánh nữ và trưởng lão của Thần Tiêu Thánh địa xuất hiện, đầu tiên là đánh sư tôn một quyền.
Sau đó lột sạch sư tôn từ đầu đến chân, từ giới chỉ không gian đến đạo bào, pháp kiếm, thậm chí tất cũng bị cướp sạch.
Phong quang thoáng qua giây phút ấy đủ để sư tôn không có hy vọng thoát ra khỏi bóng tối mấy tháng trời.
Nếu thiếu may mắn, còn có khả năng vì sinh tâm ma nên tu vi hạ xuống.
Tất thảy những chuyện này đều vì ông ta tới tham dự bữa tiệc tiễn Thẩm Ngạo.
Chậc, nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo thật sự muốn khóc.
Hay là bổn Điện hạ đập nồi bán sắt, mua cho sư tôn viên Đoạn Ức đan cấp bốn, có kịp nữa không?
Đợi đã, sao bổn Điện hạ đột nhiên lại liên tưởng đến việc mua Đoạn Ức đan cho sư tôn?
Mặc dù đúng là rất hữu hiệu, nhưng phản ứng như vậy cũng hơi nhanh quá rồi!
...
Lão đạo sĩ gặm xong nửa khối Kiếm Tôn Lệnh liền chép chép miệng, giống như vẫn chưa thỏa mãn.
Có điều nửa khối còn lại thật sự không thể ăn được, nếu không phân thân kia của Lý Thương Lan không thể không bị tịch diệt.
Nếu thật sự như vậy, chắc chắn Lý Thương Lan sẽ xách theo Huyền Trọng kiếm đến Thần Tiêu Thánh địa tìm lão đạo sĩ liều mạng.
Càng quan trọng hơn là, đến lúc đó một ngàn vạn viên linh thạch sẽ không thể nào lường gạt được.
“Ôi, cái tên này sao không luyện lệnh bài lớn một chút chứ.”
Lão đạo sĩ chép miệng, ánh mắt một lần nữa rơi lên chậu hoa trên đầu Lý Liên Nhi.
Đúng vậy, lúc này Lý Liên Nhi lại đội chậu hoa lên đầu giống như sợ Thẩm Thiên không nhìn thấy.
Lúc này, Lý Liên Nhi thấy lão đạo sĩ nhìn sang liền chạy đến trốn sau lưng Trương Vân Hi: “Vân Hi tỷ tỷ!”
Trương Vân Hi bất đắc dĩ nói: “Bích Liên sư bá, Thất Bảo Tiên Hồ đã nhận Liên Nhi làm chủ, sẽ không thể nào đổi sang nhận chủ khác đâu.”
Lời này Trương Vân Hi không chỉ nói cho Bích Liên trưởng lão nghe mà cũng để nói cho những tán tu khác trong Vị Ương cung nghe.
Dù sao giá trị của một hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ chưa nhận chủ và đã nhận chủ cũng chênh lệch rất lớn.
Nếu là hạt giống đã nhận chủ thì sẽ chẳng ai mạo hiểm đắc tội Lý Thương Lan để cướp đoạt cả.
Lão đạo sĩ xấu hổ cười một tiếng: “Khụ khụ, Tiểu Hi Nhi con coi sư bá ta là hạng người gì vậy?”
“Cái mầm hồ lô trong chậu này mới lớn được bao nhiêu đâu, sao sư bá ta lại có ý đồ với nó được?”
Sau khi chuyển chủ đề xấu hổ một cách ngoạn mục xong, ánh mắt lão đạo sĩ lại rơi xuống người Thẩm Thiên.
Dự định ban đầu của ông ta là vừa gặp Thẩm Thiên sẽ vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, thu nhận hắn làm đồ đệ.
Nhưng sau khi lão đạo sĩ chính thức gặp Thẩm Thiên xong thì ông ta lại hơi do dự.