Chương 1082: Tam Đế cùng ra trận! (3)
Chân thân gã hóa thành một con kền kền đen trũi, toàn thân cốt nhục lởm chởm như vách đá, mang theo phong mang vô thượng bức ép lao tới.
Mỏ nó như lưỡi dao, có thể dễ dàng xuyên thủng thiên ngoại tiên kim.
Trong tay Thẩm Thiên ngân quang sáng chói, Hỗn Độn Tinh Thần Kiếm rười vỏ, chém ra kiếm khí phi tiên.
Chỉ trong chốc lát, thiên địa bị ngân mang chói lọi bao trùm.
Vô cùng lóa mắt, xuyên thủng vạn dặm thiên khung.
Oanh!
Thân thể Dạ Đế phải lùi lại, mi tâm chảy máu, suýt nữa thì thần hồn bị xóa bỏ.
Cho tới lúc này, rốt cuộc gã đã biết được.
Thẩm Thiên, không phải người gã có thể xóa bỏ.
Dạ Đế cố gắng ổn định thương thế. Mặc dù bị thương nhưng gã vẫn không ảnh hưởng gì đến sinh mệnh bản nguyên.
Gã lạnh lùng nói: “Các ngươi còn không ra sao?”
Dạ Đế nhìn lên hư không, như đang triệu hoán thứ gì đó.
“Thế nào? Đường đường Đại Đế, mà không giải quyết nổi một tên tiểu bối hả?”
Trong hư không vang lên tiếng chọc ghẹo giễu cợt.
Cánh cửa hư không rung lên kịch liệt, một cái bóng từ trong đó bước ra.
Người này đầu đội Đế quan đỏ như máu, toàn thân mặc chiến giáp màu máu, khí tức vô cùng hung lệ.
Gã dạo bước tới gần mà như huyết hải ngập trời lật úp.
Người này, chắc chắn đã từng đồ sát vô tận sinh linh, nên toàn thân mới nhiễm một thứ huyết khí khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Người này lại là một tôn Đại Đế!
Thấy người mới tới, Dạ Đế khẽ nói: “Huyết Đế, tiểu tử này không đơn giản như ngươi thấy đâu!”
“Chớ có chủ quan, Cẩn thận kẻo ăn thiệt đấy!”
Toàn thân Huyết Đế huyết khí ngập trời, gã đứng giữa bể sao mênh mông, thần sắc bễ nghễ chúng sinh.
Hai con ngươi đỏ kè như máu, như hai vầng mặt trời bằng máu.
Chỉ nhìn vào đó một chút thôi sẽ bị huyết sát vô tận xông phá tâm hồn mà biến thành điên dại.
“Mạch này quả thực không tầm thường. Chiến lực kinh thiên!”
“Nhưng cũng tiếc, hôm nay nhất định sẽ bị hủy ở nơi này.”
Huyết Đế cường thế lạnh lùng nhìn xuống Thẩm Thiên như nhìn một người chết.
Theo như gã thấy, mặc dù Thẩm Thiên mạnh thật đấy, nhưng vẫn không đủ đáng sợ.
Muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
…
Thấy lại thêm một tôn Đại Đế xuất hiện, sắc mặt Thẩm Thiên vẫn lạnh nhạt.
Hắn đã biết Tà Linh tộc chắc chắn còn có đòn dự bị, không hề bất ngờ chút nào.
Thẩm Thiên đạm mạc nói: “Còn một người nữa, đừng có nấp, ra nốt đi!”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, chấn động càn khôn.
“Hay đấy, không ngờ có thể nhìn trộm được tung tích của bổn tọa!”
Lại một tôn sinh linh cái thế từ trong cánh cửa hư không bước ra.
Người này cầm pháp trượng Tà Linh trong tay, thân mặc pháp bào nguyền rủa, ánh mắt xanh biếc âm trầm.
Tà khí cuồn cuộn cuốn quanh thân thể gã, tỏa ra sức mạnh nguyền rủa kinh khủng.
Tiếng người này khàn khàn như lệ quỷ gào thét: “Không ngờ mạch Nhân Hoàng lại có thể phá giải lời nguyền rủa của tộc ta.”
Huyết Đế kinh ngạc hỏi: “Đồng Đế, tiểu tử này đã phá giải được nguyền rủa sao?”
Điều này thực sự khiến cả đám kinh ngạc.
Đồng Đế xuất thân từ một mạch phi thường siêu nhiên trong tộc Tà Linh.
Bản thân gã là Kiếp Thiên Ma Đồng, có sức mạnh nguyền rủa vô thượng.
Xưa kia, tộc Kiếp Thiên Ma Đồng không tiếc dùng tam đại Tiên Vương hiến tế để nguyền rủa Nhân Hoàng thể trở thành thân thể bị vạn tộc vứt bỏ.
Nguyền rủa bực này, trừ phi Nhân Hoàng thể đạt tới cảnh giới Tiên Đế, nếu không, không thể giải trừ.
Không thể ngờ nổi, Thẩm Thiên còn chưa đột phá cấp Đế đã có thể giải trừ lời nguyền.
Xem ra tiểu tử này có bí ẩn!
Đồng Đế lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như ma chú: “Không sao, mạch này đã chú định bị thương thiên vứt bỏ.”
“Kẻ này, rồi cũng sẽ vẫn lạc tại nơi đây!”
Gã cũng chẳng để ý. Thế hệ Nhân Hoàng thể này tu vi quá yếu, còn chưa trưởng thành nữa.
Mà có ba tôn Đại Đế tọa trấn ở đây, chẳng lẽ còn không giết nổi một Nhân Hoàng thể này?
…
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi alnhj.
Cả đám người không ai ngờ nổi tộc Tà Linh lại phái ra tận ba tôn Đại Đế để vây công Thẩm Thiên.
Cỗ lực lực này đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Ánh mắt mấy người Khương Thái Ất đều nặng nề, lo lắng nói: “Thẩm huynh, nhất định phải thắng!”
Ánh mắt Thẩm Thiên lăng liệt, lời nói lạnh lùng như vạn cổ hầm băng: “Rất tốt, người đều đến đủ cả rồi!”
“Đã đến lúc đưa các ngươi lên đường!”
Huyết Đế hừ lạnh: “Cuồng vọng. Đây cũng là nơi táng thân của ngươi!”
“Có thể được ba vị Đại Đế vây giết là vinh hạnh suốt đời của ngươi!”
“Hồn về Hoàng Tuyền cũng có thể nói khoác!”
Đế giả, xưa nay vẫn là tồn tại chí cao vô thượng.
Chỉ một tôn Đại Đế là có thể hủy diệt ngũ vực trọn vẹn.
Bây giờ tộc Tà Linh lại phái ra tận ba tôn Đại Đế, chỉ để đối phó với một Thẩm Thiên còn chưa thành Đế.
Khoản đầu tư này thực sự lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi.
Thẩm Thiên cố tình trêu tức hỏi lại: “Thật sao?”
“Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh này không!”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, quanh thân bộc phát thần mang vô tận.
Thần quang vạn đạo, tẩy lễ thiên địa.
Trên đỉnh đầu hắn, Thái Dương Thần Lô tọa trấn hư không, chói lọi lóa mắt.
Sau lưng hắn, bàn cờ Hồn Thiên tỏa sáng, nở rộ thần uy vô tận.
Thẩm Thiên sừng sững giữa hư không, dùng đại khí vô thượng đối kháng với ba tôn Đại Đế.
“Ngươi có chí bảo như vậy sao?”
Thấy các bảo bối xuất hiện, mắt của ba vị Đại Đế đều sáng rực.
Bọn chúng có thể cảm nhận được uy áp mà bàn cờ Hồn Thiên tản ra, kinh khủng đến cực điểm.
Bảo vật bực này khiến cho Đại Đế cũng phải động tâm.
“Giết!”