Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 1081: Tam Đế cùng ra trận! (2)

Chương 1081: Tam Đế cùng ra trận! (2)
Dạ Đế!
Chính là Đại Đế đầu tiên được Tà Linh Chân Tiên triệu hoán tới ở Nam Cương.
Lúc trước Thẩm Thiên đã phá được ngón tay của gã, khiến gã bị thương.
Không ngờ trăm năm sau, gã lại giết thẳng tới giới này.
Dạ Đế nhắm mắt lại, lộ ra quang mang nguy hiểm.
Gã dậm chân tiến tới, chấn vỡ hư không vô tận. “Tiểu tử, dám can đảm tổn thương Đế khu của bổn tọa!”
“Diệt!”
Dạ Đế vung bàn tay.
Chớp mắt, thiên khung vỡ tan, bàn tay ép tới Thẩm Thiên.
Đây mới thực sự là sức mạnh của Đại Đế, uy lực kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Trong chốc lát, hư không bị xé nứt.
Loạn lưu đen thẫm truyền vang vạn dặm, cực kỳ kinh người.
Thiên khung đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, che khuất bầu trời, đè nặng vạn quân.
Sức mạnh này đủ để xóa bỏ tất cả sinh linh dưới cấp Đế.
Thẩm Thiên vẫn không đổi sắc, ánh mắt tỏa sáng chói lóa.
Tinh quang vô tận quanh quẩn quanh cơ thể hắn, chói lòa lóa mắt.
Hắn nhún mình nhảy lên, mang theo tinh quang vô tận tiến thẳng vào thiên khung.
“Hồn Thiên Thần Quyền!”
Thẩm Thien vung nắm đấm, tiếp dẫn sức mạnh vô tận của sao trời.
Như thiên thạch giáng xuống, thế không thể đỡ.
Oanh!
Cả hai đụng vào nhau, uy thế chấn thiên động địa, hư không vỡ vụn.
Dạ Đế hơi rung lên, ánh mắt có vẻ kinh ngạc.
Trăm năm qua, thực lực của Thẩm Thiên đã tăng nhanh như vậy sao?
Lúc trước, Thẩm Thiên gần như phải dốc hết cả quân át chủ bài ra để ngăn được một ngón tay của gã.
Vậy mà bây giờ lại có thể cứng rắn đối đầu với đòn tấn công của Đế giả sao?
Thiên phú bực này, thực sự quá yêu nghiệt.
“Kẻ này là tai họa, không giữ được!”
Toàn thân Dạ Đế phn trào tà lực đen nhánh liên miên không dứt, ngưng tụ thành một vầng mặt trời đen thẫm.
Ánh đen lấp lánh, magn theo tà ý thê lương, chỉ muốn kéo người ta vào trong vực sâu hắc ám.
Sau lưng Thẩm Thiên tỏa sáng vạn trượng, ngưng tụ ra hư ảnh Côn Bằng.
Hắn đang diễn hóa Côn Bằng pháp, hóa thành cực quang bay thẳng vào trong vầng mặt trời đen.
“Muốn chết!”
Dạ Đế hừ lạnh, vẫy tay một cái.
Vầng mặt trời đen nổ tung, tà diễm đen thẫm bùng cháy dữ dôi, thiêu rụi mọi pháp tắc.
Chớp mắt, hư không đã sụp đổ thành hố sâu to lớn, pháp tắc bị chôn vùi, trật tự hỗn loạn, như nơi vạn linh tịch diệt.
Cực quang chói lòa đột nhiên xé tan màn sưng đen, lao thẳng tới Dạ Đế mà sát phạt.
Trong cơ thể Thẩm Thiên, khí huyết bồng phát, cuồn cuộn không dứt, như hỏa lò chấn động thương khung!
Sau lưng hắn diễn hóa dị tượng long phượng, cả hai quấn quýt lấy nhau tỏa sáng.
Thẩm Thiên bóp quyền, một tay hóa thành Chân Long, bào hao thiên địa.
Chân Long Quyền thế như phá trúc, vĩ lực vô thượng đổ sập xuống.
Tay kia hóa thành Thần Hoàng, ánh lửa nung trời, mang theo thần viêm hừng hực đốt cháy thiên địa.
Hai quyền cùng ra, trùng điệp đánh trúng lồng ngực Dạ Đế.
Đánh cho gã rơi khỏi cửu thiên, đánh cho mây trời xơ xác.
“Khụ khụ!”
Toàn thân Dạ Đế cuồn cuộn khí huyết, ánh mắt kinh hãi.
Gã không thể ngờ nổi chiến lực của Thẩm Thiên lại kinh khủng đến vậy.
Không quan sát một chút, suýt nữa đã ăn thiệt lớn.
Dạ Đế hung dữ gào thét: “Giết!”
Sau lưng gã, tà vụ rung chuyển, hóa thành cự thú ngập trời, ngoác cái miệng lớn đỏ lòm, dữ tợn vô cùng.
Uy thế kinh khủng ngập trời, như muốn kéo người ta vào vực sâu hắc ám, vĩnh viễn trầm luân.
Dường như có thể nhìn thấy vô số sinh linh đang thê lương rú thảm trong cái miệng máu đó, oán khí trùng thiên.
Đây đều là sinh linh bị Dạ Đế thôn phệ.
Trong đó không thiếu tuyệt đại cường giả, đều vĩnh viễn chết lặng ở đây, khiến cho người ta sợ hãi.
“Trấn!”
Thẩm Thiên rống lớn, hào quang quanh thân thể lại càng thịnh liệt.
Sức mạnh Long Hoàng được thôi phát đến cực hạn, thần hỏa bùng cháy.
Nam Minh Ly hỏa, Thái Dương Chân hỏa, Thần Hoàng Bất Diệt Viêm, Phượng Hoàng Thần Viêm…
Hỏa diễm vô tận bốc lên tận trời, hóa thành tấm màn lửa rủa xuống cửu thiên, chói lòa lóa mắt.
Vạn đạo thần hỏa sáng chói vô cùng.
Chiếu rọi đại thế, xua tan hắc ám.
Song phương huyết chiến, cuốn lấy nhau kịch liệt chém giết.
Hắc vụ khuấy động, ánh lửa ngút trời!
Dị tượng Long Hoàng và cự thú hắc ám kịch liệt va chạm, tiếng rống chấn thiên, vỡ nát vạn dặm tinh không.
Chân thân của Thẩm Thiên cũng đang chém giết cùng Dạ Đế. Hoàn toàn là nhục thân va chạm, dùng đến sức mạnh nguyên thủy nhất.
Nhất thời, thần năng kích xạ, cảnh tượng đáng sợ dọa người.
Đây là trận chiến của cường giả, động một cái là thiên địa vỡ vụn, sụp đổ nhật nguyệt sao trời.
Nhưng trận chiến này rõ ràng nghiêng về một bên.
Thẩm Thiên anh tư vô địch ngự động sức mạnh Long Hoàng rơi thẳng xuống cửu thiên, đánh cho Dạ Đế phải liên tục rút lui.
Tuy Dạ Đế là Đại Đế, thân mang Đế khu, nhưng đối mặt với thân thể chí tôn vô thượng tự cổ xưa này thì lại rơi xuống thế hạ phong.
Từ khi vượt qua tầng lôi kiếp thứ hai mươi tư, đăng lâm cảnh giới Chuẩn Đế, nhục thân của Thẩm Thiên đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Dù là Đế khu, đối diện với hắn cũng phải thua kém vài phần.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn!
Dạ Đế bị đánh bay mấy chục vạn dặm, đụng nát hư không vô tận.
Khóe miệng đẫm máu, khí tức nặng nề.
“Ghê tởm! Nếu không giết ngươi, thực nhục Đế uy!”
Dạ Đế nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mình đã bị sỉ nhục sâu sắc.
Đường đường là Đại Đế, lại bị một gã tiểu bối cho ăn thiệt, nào ai có thể chịu nổi!
Dạ Đế nổi giận, sau lưng phun trào vĩnh dạ kiếp quang.
Hóa thành đôi cánh hắc ám, mang kích tinh không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất