Chương 110: Đại gia đình Thần Tiêu vui vẻ hòa thuận
Thẩm Thiên nhìn lão đạo sĩ một khắc trước còn đuổi theo Tử Dương Tôn giả điên cuồng cướp sạch giờ lại giúp Thần Tiêu Thánh địa quảng cáo về sự hòa thuận, hắn cảm thấy không đáng tin cho lắm.
Hắn cứ có cảm giác như gặp phải một tổ chức bán hàng đa cấp đang phát triển mạng lưới bán hàng bên dưới vậy.
Hắn nuốt ngụm nước bọt: “Lão thần tiên, vừa nãy ngài bảo vãn bối là đồ nhi của ngài?”
Lão đạo sĩ giật mình, cười khan nói: “Khụ khụ, cái này chỉ là lão đạo ta thuận miệng nói.”
“Nói tiểu hữu là đồ nhi của lão đạo, như vậy sẽ thuận tiện thay tiểu hữu ra mặt bắt chẹt... khụ khụ, chuyện này không cần để trong lòng.”
“Nếu tiểu hữu bằng lòng gia nhập thánh địa, đảm nhiệm vị trí Thánh tử của bản môn, cưới Thánh nữ, trưởng lão của bản môn tùy tiểu hữu chọn làm sư tôn.”
“Cho dù tiểu hữu có muốn bái Thánh chủ làm thầy cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”
Tùy ý chọn sư phụ? Đãi ngộ tốt vậy sao?
Thẩm Thiên nghi ngờ nhìn lão đạo sĩ, hơn n âm mưu kiếp trước nói với mình, trên đời này sẽ không có dĩa bánh nào miễn phí.
Thần Tiêu Thánh địa là một đại gia đình huynh đệ vui vẻ hòa thuận?
Haha, kiếp trước một câu lạc bộ lớn nào đó cũng từng quảng cáo vậy sao?
Kết quả là vì một cái ghế lão đại mà mọi người đều đánh nhau.
Được rồi, vẫn cứ yên tâm ở lại nước Đại Viêm phát triển tiếp thôi!
Đứng trên đầu sóng ngọn gió, đến heo còn có thể bay được!
Đợi gió ngừng thổi, chẳng phải tất cả các con heo bay lên đều bị rớt xuống thành thịt heo xay à.
Thẩm Thiên chẳng muốn chưa ngồi nóng đít lên bảo tọa Thánh tử đã bị người ta giết chết yểu đâu.
...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên cười nói: “Lão thần tiên thật sự không cần khách khí đâu, vãn bối nói rồi, sẽ không lấy của người hữu duyên một xu.”
“Cho nên vãn bối giúp Vân Hi Tiên tử tầm linh đoạn khoáng hoàn toàn không cần phải đền đáp gì, quý phái không cần để ở trong lòng.”
“Hơn nữa Vân Hi Tiên tử cũng đã nói rồi, nàng không hề có bất cứ tình cảm gì với vãn bối.”
“Kiểu quan hệ đạo lữ không có nền tảng tình cảm này sẽ không thể hạnh phúc được.”
Cho nên làm Thánh tử, cưới Thánh nữ theo ta thấy nên bỏ qua đi.”
Lão đạo sĩ trầm mặc một hồi, nói: “Thế nhưng như vậy là làm trái với tổ huấn bản môn.”
“Theo tổ huấn bản môn, người hữu duyên tìm được “Dùng Thân Hóa Kiếp” về có thể không cưới Thánh nữ.”
“Nhưng nhất định phải làm Thánh tử, bằng không chỉ có thể thu hồi truyền thừa, dù sao đó cũng là bí mật bất truyền của bản môn.”
Trương Vân Hi: “???!!!”
Bích Liên sư bá không đáng tin cậy này đang nói chuyện gì với Thẩm huynh vậy?
Thế nào gọi là theo tổ huấn có thể không cưới Thánh nữ, nhất định phải làm Thánh tử?
Các người coi đây là chợ mua bán rau củ thức ăn của thế giới phàm tục đấy à?
Gì thế này? Các người coi bổn Thánh nữ là quà tặng kèm rẻ tiền đấy à?
Mua một cân thịt heo được tặng hai cọng hành đấy hử?
Mặc dù bổn Thánh nữ đúng là hoàn toàn không thích kiểu hôn nhân khế ước này.
Nhưng việc này liên quan đến thể diện của ta, đến tôn nghiêm của Thần Tiêu Thánh địa, các người có thể nghiêm túc một chút được không!
...
Trên người Trương Vân Hi, lôi quang kim sắc ngân sắc đan xen lại bắt đầu nổ lốp bốp.
Lý Liên Nhi vốn đang trốn sau lưng Trương Vân Hi thì lúc này xem rất vui vẻ.
Lý Liên Nhi: “Thẩm ca ca, vậy huynh đồng ý làm Thánh tử đi!”
“Đợi sau khi huynh làm Thánh tử rồi sẽ không ai dám khi dễ huynh nữa.”
“Còn Vân Hi tỷ tỷ chẳng phải có thể không cưới đấy sao!”
“Dù sao tỷ ấy cũng nói là không muốn rồi mà!”
Trương Vân Hi: “?!”
Lão đạo sĩ nghe thấy lời Lý Liên Nhi nói thì như nhớ ra điều gì đấy.
Ông ta khuyên: “Thẩm Thiên tiểu hữu, hôm nay tiểu hữu cũng thấy Lý Thương Lan mạnh chừng nào rồi đấy!”
“Tên đó chiều nữ nhi nổi tiếng Đông Hoang, giờ nha đầu Liên Nhi này ngày ngày kề cận tiểu hữu.”
“Nếu như tiểu hữu không đảm nhiệm vị trí Thánh tử của Thần Tiêu Thánh địa ta, tiểu hữu cảm thấy còn có thế lực khác có thể che chở cho tiểu hữu dưới tay hắn sao?”
Lời đạo sĩ nói khiên Thẩm Thiên sợ hãi chấn động!
Đúng vậy!
Cha của nha đầu Liên Nhi này mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa ông ta còn có thể cảm ứng được vị trí của Kiếm Chủ Lệnh bất cứ lúc nào, định vị được bổn Điện hạ ở đâu.
Lần này ông ta đã chịu thiệt lớn trong tay lão đạo sĩ, khó đảm bảo sẽ không thẹn quá hóa giận ghi hận lên bổn Điện hạ.
Với phạm vi thế lực rộng lớn của Thái Bạch Động Thiên, nếu Lý Thương Lan thật sự làm khó thì bắt được bổn Điện hạ không phải quá khó khăn.
Với tình huống này, tìm bối cảnh đủ cứng cáp làm chỗ dựa chưa hẳn đã là một lựa chọn xấu.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Lão thần tiên, thật sự không thể không làm Thánh tử sao?”
Lão đạo sĩ thở dài: “Tiểu hữu, điều kiện này thật sự không được!”
Thẩm Thiên chấp nhận vậy: “Vậy chúng ta nói trước rồi đấy, chỉ làm Thánh tử thôi!”
Lão đạo sĩ gật đầu: “Yên tâm, không cưới Thánh nữ.”
Trương Vân Hi: “???...”
Những người khác trong Vị Ương cung nhìn lão đạo sĩ và Thẩm Thiên cò kè mặc cả như mua bán thức ăn ngoài chợ liền thấy choáng váng.
Hôm nay, thế giới quan và tu tiên quan của bọn họ đều đã bị trải nghiệm như đạn đạo nãy giờ rửa sạch rồi.
Thẩm Thiên đảm nhiệm vị trí Thánh tử Thần Tiêu Thánh địa, cưới Thánh nữ, từ đó bước lên đỉnh cao của Đông Hoang.
Đãi ngộ tốt như vậy, bao nhiêu thiên chi kiêu tử liều mạng cũng không có được.
Còn Thẩm Thiên thì sao, hắn lại cứ chối đây đẩy.
Quan trọng hơn nữa là rõ ràng hắn không muốn, nhưng trưởng lão có địa vị cường đại của Thần Tiêu Thánh địa lại buộc hắn phải chấp nhận.
A Di Đà Phật, đây là Thánh địa đấy, từ lúc nào mà họ phải ăn nói khép nép vậy chứ?
Thập tam hoàng tử Điện hạ của nước Đại Viêm ta rốt cuộc là thần nhân như thế nào?
Ở phía bên kia, Thẩm Khiếu nhìn Thẩm Thiên, trong mắt chứa chan tình cảm thương yêu của người cha.
Mặc dù lão không biết sao Thiên Nhi làm được như vậy.
Nhưng hắn lúc này được cả Thần Tiêu Thánh địa nghiêm mặt mời làm Thánh tử, cưới Thánh nữ.
Sau này ở Đông Hoang, bổn hoàng cuối cùng không còn lo lắng bị kẻ khác khi dễ nữa rồi.
Lan Nhi nàng ở trên trời có linh thiêng nếu có thể trông thấy, cũng nhắm mắt được rồi.
...
Lão đạo sĩ thấy cuối cùng Thẩm Thiên cũng đồng ý thì quyết định sau khi nghỉ ngơi một ngày sẽ trở về Thần Tiêu Thánh địa.
Trên đầu Lý Liên Nhi đội hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ, chen vào nói: “Vân Hi tỷ có thể dẫn theo cả Liên Nhi không?”
Trên trán Trương Vân Hi đầy vạch đen: “Muội không quay về Thái Bạch Động thiên cùng cha muội sao?”