Chương 1104: Thủ đoạn của Nữ Đế! (3)
Hai đại Tiên Vương gật đầu, dạo bước đến nhắm thẳng về phía Thẩm Thiên.
Ánh mắt bọn hắn sắc bén bắn ra thần quang kinh hãi thế tục, xuyên thủng bầu trời.
Hai đại Tiên Vương cùng ra tay khiến cả vũ trụ đều đang run rẩy, muốn vỡ vụn ra.
Lông tóc Thẩm Thiên dựng đứng, cảm giác trái tim sắp nổ tung.
Cỗ khí tức này quá kinh khủng, căn bản không cách gì ngăn cản được.
Đây là tuyệt thế Tiên Vương, có thể thoải mái táng diệt vực này.
“Thiên nhi, cẩn thận!”
Mí mắt Lan Phi và Diệp Kình Thương đều muốn rách ra, trong lòng bi thương.
Bọn họ ra sức đánh tới kết quả ngay cả khí thế Tiên Vương đều không thể phá vỡ được đã bị đánh bay đi trăm vạn dặm.
“Cút!”
Tử Vi Tiên Vương gầm thét, không tiếc tiêu hao bản nguyên để đánh tới.
Ông ta mang theo tử khí vô tận đánh cho Ách Tai Tiên Vương phun đầy máu, nhục thân nổ tung.
Nhưng Ách Tai vẫn không lùi bước, cưỡng ép xây dựng lại nhục thân muốn liều chết bám tấy Tử Vi.
Hắn ta cười gằn nói: “Tử Vi , mặc ngươi anh tư vô địch, cuối cùng vẫn không thể nào cứu vãn được!”
“Yên tâm đi, giết được Nhân Hoàng thể thì sẽ đến phiên ngươi thôi!”
Ba đại Tiên Vương liên thủ chắc chắn có thể giết được Tử Vi!
Hai đại Tiên Vương đánh tới xuyên thủng hư không vô tận như muốn chôn vùi chân linh của Thẩm Thiên.
Tim Thẩm Thiên đập cực nhanh, cho dù hắn có thi triển thủ đoạn gì, cũng đỡ không nổi.
Cấp độ sức lực của hai bên chênh lệch quá lớn, khó mà bù đắp được.
Tình thế lần này chết chắc rồi!
Nhưng mà bên ngoài cơ thể Thẩm Thiên quẩn quanh thần mang vô tận, chói lọi đến cực điểm.
Chiếc nhẫn đồng như mặt trời đang mọc, quang mang hừng hực, chiếu rọi chư thiên.
Trong vòm trời, bỗng nhiên hiển hiện một bóng dáng tuyệt thế.
Người này áo trắng như tuyết, siêu phàm thoát tục.
Quanh người nàng ta quanh quẩn khí Hỗn Độn, lạnh lẽo như tuyết.
Nàng phong hoa tuyệt đại, cử thế vô song, vượt xa thiên ngoại tiên.
Nhưng mà khí thế người này quá kinh khủng.
Nàng ta tuyệt đối không phải Lăng Ba tiên tử mà là một tuyệt đại Nữ Đế bễ nghễ cổ kim.
Người này xuất hiện, chém ra kiếm khí kinh thiên.
Kiếm quang màu bạc nối liền trời đất, trực tiếp chôn vùi công kích của Tiên Vương.
Cơ thể hai đại Tiên Vương hơi run lên, vẻ mặt hoảng hốt: “Nữ Đế?”
Bọn hắn như nhìn thấy tồn tại vô cùng kinh khủng, tâm thần run rẩy.
Nhưng sau đó, Thương Mạt Tiên Vương đã kịp phản ứng lại, khẽ nói: “Chỉ là một hình chiếu!”
Khí thế Nữ Đế này cũng không mạnh, chưa đạt tới trình độ khiến bọn hắn phải hoảng sợ.
Dù sao nếu Nữ Đế đích thân tới thì sao để cho bọn hắn kịp lên tiếng, nàng ta chắc chắn đã lập tức giết chết bọn hắn rồi.
Đây là tồn tại vô thượng, khiến Tiên Vương cũng phải sợ hãi.
Ánh mắt Đế Ngạc Tiên Vương lạnh đi: “Một hình chiếu sao có thể cản được chúng ta!”
“Bản tôn của Nữ Đế đã bị tồn tại vô thượng tộc ta kiềm chế, không thể nào giáng lâm được.”
“Hôm nay chắc chắn Nhân Hoàng thể sẽ phải chết!”
Tà Linh tộc đã sớm bố trí thủ đoạn, mời cường giả vô thượng ngăn cản Nữ Đế.
Nếu không, sao bọn hắn lại dám tiến vào giới này một cách không kiêng nể như vậy?
Hai đại Tiên Vương nhìn thấy hình chiếu của Nữ Đế cũng không hề thấy sợ hãi.
Giọng Nữ Đế bình tĩnh nói: “Thủ đoạn của ta các ngươi không thể nào phỏng đoán được đâu.”
Nói xong, hư ảnh hóa thành thần quang đại đạo vô tận phóng tới Bát Hoang.
Trong chốc lát, trời đất bị thần mang bao trùm, hào quang bốn phía.
Pháp tắc dâng lên, trật tự bộc phát!
Các loại đại đạo được thức tỉnh hoàn toàn, bắn ra sức mạnh huyền diệu khó lường.
Lúc này, Ngũ vực xảy ra lột xác to lớn.
Các nơi bắn ra thần mang sáng chói, chiếu rọi đại thế.
Cấm khu sinh mệnh Đông Hoang bắn ra cột sáng kinh thiên đâm thẳng tầng mây nối liền trời trời đất.
Đó là sức mạnh do đại đạo diễn sinh, khiên động cả bản nguyên thế giới chứ không chỉ Đông Hoang!
Rừng rậm Nam Cương vô tận, Tổ địa Cổ phật Tây Mạc, Hỗn Độn tinh hải của Bắc Hải, trong Thông Thiên Kiến Mộc Trung Châu đều có thần quang riêng hiển hiện.
Năm trụ thần nối liền trời đất, tạo dựng ra đại trận vô thượng tiếp dẫn bản nguyên trời đất.
Quang mang hội tụ, hóa thành tấm lụa chói lọi bay thẳng về phía Thẩm Thiên.
Cơ thể Thẩm Thiên chấn động mạnh, quanh người bao trùm sức mạnh bản nguyên.
Khí thế của hắn bỗng tăng lên, vọt thẳng lên cấp độ cao với tốc độ đáng sợ.
Chuẩn Đế, Đại Đế... Tiên Vương!
Quanh người Thẩm Thiên bộc phát thần quang vô lượng chiếu rọi vũ trụ.
Giờ phút này, hắn cho người ta một loại ảo giác như không thuộc về vùng trời đất này.
Hắn không còn thuộc về cổ sử này mà là sinh linh vượt qua tuế nguyệt trường hà tới đây.
Tam đại Tiên Vương nhìn thấy cảnh này vô cùng hoảng hốt.
Bọn hắn không thể nào tưởng tượng được Nữ Đế lại có được thủ đoạn nghịch thiên này.
Không phải là tăng tu vi Thẩm Thiên đến Tiên Vương mà còn giúp hắn tạm thời mượn bản nguyên thế giới này để có được chiến lực Tiên Vương.
Nhưng cái này cũng đủ để kinh thế hãi tục, vượt qua lẽ thường rồi.
Thần quang vô tận dần dần thu liễm lại.
Thẩm Thiên tiến lên, lạnh nhạt nói: “Các ngươi muốn vây giết bản tọa sao? Cứ lên đi!”
Ánh mắt Đế Ngạc Tiên Vương âm tu: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng chiến lực có thể so với Tiên Vương là có thể ngăn cản được bổn vương.”
“Sức mạnh Tiên Vương còn lâu ngươi mới có thể tưởng tượng được.”
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên nói: “Có đánh được hay không thử là biết ngay.”
“Cuồng vọng!”
Đế Ngạc Tiên Vương hừ lạnh đánh thẳng về phía Thẩm Thiên.
Y tạo quyền ấn, trên nắm tay quanh quẩn ma ảnh Cự Ngạc thôn phệ trời đất.
Đế Ngạc Tiên Vương chính là Cự Hung Hoang Cổ từng thôn phệ một vũ trụ.
Bây giờ y mang theo sức mạnh thông thiên muốn nghiền nát Thẩm Thiên thành bột mịn.
Nhưng Thẩm Thiên giơ nắm đấm lên mang theo hàng tỷ sao trời đánh tới.
Ầm!
Hư ảnh Cự Ngạc thông thiên kia nổ tung, hóa thành bột mịn.
Cơ thể Đế Ngạc Tiên Vương chấn động mạnh, thụt lùi ngàn vạn dặm.
“Cái gì?”
Y không ngờ Thẩm Thiên lần đầu tiên nắm giữ sức mạnh Tiên Vương đã có thể kinh khủng đến như vậy!