Chương 1105: Thủ đoạn của Nữ Đế! (4)
Thương Mạt Tiên Vương đứng bên cũng đánh tới.
Gã ra tay, trong lòng bàn tay tinh đấu lưu chuyển, vũ trụ băng diệt.
Thương Mạt Tiên Vương nâng một vùng trời đất lên trấn áp Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên rút Nhân Hoàng ấn ra đột nhiên đánh về phía trước.
Ầm!
Cổ ấn màu vàng bộc phát khí tức kinh thế, sát phạt vạn vật!
Lòng bàn tay Thương Mạt Tiên Vương nổ tung, nhỏ xuống huyết dịch màu vàng đậm.
Mỗi một giọt máu tươi đều khiến đại địa bị nện thành vực sâu không đáy.
“Đáng chết!”
Gương mặt Thương Mạt Tiên Vương vặn vẹo, định xây dựng lại nhục thân, nhưng vĩ lực vô thượng của Nhân Hoàng đầu tiên ẩn chứa trong nhâ, cỗ sức mạnh này vượt xa Tiên Vương, ma diệt bản nguyên.
Thương Mạt Tiên Vương càng không thể nào chữa trị thương thế, hoàn toàn mất đi một bàn tay.
“Giết!”
Đế Ngạc Tiên Vương lại một lần nữa đánh tới, sau lưng mờ mịt lượn lờ.
Cự Ngạc khiếu thiên, quanh quẩn vô số phù văn đại đạo, kinh khủng đến cực điểm.
Nó thôn phệ ngàn vạn dặm hư không, vỡ nát tinh thần nhật nguyệt, cắn xé Thẩm Thiên.
Cùng lúc đó Thương Mạt Tiên Vương nhún người nhảy lên.
Tay gã bấm pháp ấn, thi triển Tiên Vương pháp xuyên qua trật tự trời đất.
Trước người Thương Mạt Tiên Vương hiển hiện cự nhân thông thiên.
Cự nhân được tạo ra từ phù văn đại đạo, không gì không phá, chém thẳng xuống đầu Thẩm Thiên.
Hai đại Tiên Vương liên thủ, kinh khủng đến cực điểm.
Dù cự phách của Tiên giới giáng lâm cũng khó mà ngăn cản được.
“Trấn!”
Giọng Thẩm Thiên lạnh lẽo, ánh mắt cực kỳ thâm thúy.
Hắn rút ra Nhân Hoàng cung và Nhân Hoàng ấn, diễn hóa chu thiên nhốt
Cùng lúc đó sau lưng Thẩm Thiên xuất hiện quang mang tỷ trượng.
Cơ thể hắn đột nhiên phóng to, đỉnh thiên lập địa, hóa thành Bàn Cổ chấp chưởng trời đất.
Phù văn đại đạo vô tận tụ đến ngưng tụ thành chiến phủ.
Thẩm Thiên giơ cao chiến phủ, chỉ bầu trời phía xa.
“Khai!”
Chiến phủ vung lên bắn ra thần mang vô lượng.
“Thiên!”
Trời đất run rẩy, không chịu nổi uy áp, bắt đầu vỡ vụn!
“Tích!”
Hào quang rực rỡ đến cực hạn, khiến cả mảnh trời biến thành phế tích.
“Địa!”
Chiến phủ chém mạnh xuống bắn ra thần uy hủy diệt thiên địa.
Giờ khắc này, phủ mang hóa thành vĩnh hằng.
Hai đại Tiên Vương hoảng sợ, bọn hắn đã cảm nhận được khí tức hủy diệt.
Tuyệt chiêu kinh thế như vậy đủ để diệt sát bọn hắn.
...
“Cản lại!”
Tiên Vương gầm thét, không tiếc hao tổn bản nguyên.
Khí tức sinh mệnh của bọn hắn chợt giảm đi, trở nên uể oải.
Hai đại Tiên Vương dùng hết hết thảy, diễn hóa phù văn đại đạo nhằm ngăn cản.
Nhưng, dưới uy lực khai thiên này bọn hắn hoàn toàn không thể đỡ nổi.
Trời đất trong nháy mắt vỡ vụn thành bột mịn, chặt đứt đại đạo trường hà, chôn vùi trật tự.
Hai đại Tiên Vương bị cuốn ngang, cơ thể đứng yên tại chỗ.
Mi tâm của bọn hắn hiện ra một tơ máu nhưng ánh mắt đã không còn tia sáng, chân linh đã hoàn toàn bị đánh nát.
Sau đó mi tâm mở ra, bắn ra hàng tỷ thần quang.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Nhục thân Tiên Vương ầm ầm sụp đổ hóa thành bột mịn.
Hai đại Tiên Vương vẫn lạc từ đây.
Bọn hắn hóa thành máu và xương, hồn vẫn thiên địa.
Bầu trời rơi xuống huyết vụ vô tận giống như Thần Ma gào thét.
Đây là khung cảnh Tiên Vương bị chết, ngay cả trời đất cũng cực kỳ bi ai!
Nhưng khung cảnh này chẳng có tu sĩ Ngũ vực nào để ý.
Ách Tai Tiên Vương cực kỳ hoảng sợ, ngay cả hồn cũng sắp sợ đến mức đánh rơi mất.
Hắn ta không thể nào ngờ rằng hai đại Tiên Vương lại chết!
Còn chết trong tay Nhân Hoàng thể, đến hài cốt cũng chẳng còn.
Hình ảnh này khiến Tiên Vương cũng phải nứt tim gan.
Trong mắt hắn ta chứa đầy tia sợ hãi, không dám ở lại thêm.
Nhưng mà nhân thời cơ này, Tử Vi Tiên Vương đánh tới.
Ông ta rút ra Hồn Thiên Kỳ Bàn mang theo vĩ lực vô thượng đánh tới.
“Đừng, đừng mà!”
Ách Tai Tiên Vương rống to, căn bản không kịp phản ứng.
Nhưng mà, Tử Vi Tiên Vương căn bản không cho cơ hội.
Ông ta đâm xuyên qua nhục thân Ách Tai Tiên Vương, rút chân linh ra trấn áp.
Tiên Vương một đời cuối cùng vẫn lạc trong tay Tử Vi Tiên Vương.
Màn này khiến tất cả mọi người chấn động.
Nguy cơ khiến thế nhân tuyệt vọng lại được Thẩm Thiên hóa giải.
Trận chiến này, ba đại Tiên Vương Tà Linh tộc bị tiêu diệt sạch!
Thẩm Thiên, đúng là chúa cứu thế!
Trận chiến này thực sự quá khốc liệt.
Thương khung bị đánh băng liệt, cả Thiên phủ cũng biến thành phế tích.
Khắp nơi đều là tường đổ ngói nát, đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn.
Sau trận này, các thế lực lớn đều chết quá nhiều sinh linh, vô cùng thê thảm.
Có một vài thế lực đã bị xóa bỏ vĩnh viễn, không thể thấy được trên thế gian nữa.
Nhưng tam đại Tiên Vương diệt vong, rốt cuộc hạo kiếp đã kết thúc.
Đại quân Tà Linh còn sót lại không đủ khiến người ta sợ hãi nữa, chẳng mấy chốc đã bị thanh trừ.
Thiên địa khôi phục lại thanh minh, loạn thế tạm thời được bình định.
“Thắng!”
“Cuối cùng chúng ta đã thắng!”
Cả đám người nhảy cẫng lên hoan hô vì sống sót sau tai nạn.
Ai cũng tràn ngập tuyệt vọng, cảm thấy lần này chết chắc rồi, không nghi ngờ gì nữa.
Dù sao thì, cường giả Tà Linh tộc quá nhiều.
Dù là Cổ Thần hay Tiên Vương đều có thể nhẹ nhàng hủy diệt giới này.
Cũng may, tất cả đều đã kết thúc.
Thẩm Thiên quật khởi mạnh mẽ, lôi ngũ vực ra khỏi vực sâu, mang đến hy vọng cho ngũ vực.
Cả đám người, hai mắt ai nấy đều hừng hực, ngóng nhìn thân ảnh giữa không trung.
Ánh mắt của bọn họ đều thành kính, kính nể, sùng bái…
Đám người đã bị Thẩm Thiên khiến cho tin phục thật sâu.
Nếu không có hắn, ngũ vực đã bị hủy diệt từ lâu.
…