Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 113: Hay gọi là Thiên Đình đi! (2)

Chương 113: Hay gọi là Thiên Đình đi! (2)
Đây là suy nghĩ trong lòng Thẩm Thiên nhưng Trương Vân Hi thì lại không phải nghĩ như vậy.
Cái gì? Thẩm huynh nói hết thảy đều nghe ta, như vậy là muốn ta xử lý Tiên sư giáo sao?
Tiên sư giáo do một tay Thẩm huynh sáng lập, với huynh ấy mà nói e là ý nghĩa không tầm thường!
Thế mà huynh ấy lại nói thẳng giao cho ta xử lý, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của ta?
Ôi, đây là tín nhiệm cỡ nào, coi trọng cỡ nào?
Nghĩ tới đây, gương mặt Trương Vân Hi đột nhiên ửng đỏ.
...
Hít sâu một hơi, Trương Vân Hi nói: “Gọi Vân Hi tiên tử quá khách khí.”
“Sư đệ đã gia nhập Thánh địa, trở thành Thánh tử tức đã là đệ tử hạch tâm của Thánh địa.”
“Sau này sư đệ có thể gọi ta là sư tỷ, hoặc... hoặc có thể gọi thẳng tên Vân Hi của ta là được.”
Thẩm Thiên gật đầu: “Được, sư tỷ. Vậy Vân Hi sư tỷ cảm thấy Tiên sư giáo nên xử lý như thế nào?”
Trương Vân Hi bất đắc dĩ nói: “Dựa theo môn quy, trong Tiên môn nhiều nhất chỉ có thể thành lập một tổ chức, không được phép lập một giáo độc lập.”
“Hơn nữa cái tên Tiên sư giáo này nghe ngông cuồng quá, dễ khiến người ta bất mãn, cho nên ta đề nghị đổi một cái tên khác thì hơn.”
Trương Vân Hi nhìn bốn tên đang quỳ gối bên cạnh, lại nhìn sang Thẩm Thiên: “Sư đệ tên Thẩm Thiên.”
“Ta đề nghị trong tên của tổ chức này cũng có thể thêm một chữ thiên nghe sẽ có vẻ uy phong một chút.”
Đúng lúc này, Hùng Mãnh như nghĩ ra điều gì đó: “Ta biết, ta biết!”
“Trong tên có Thiên, phải uy phong, hay gọi là Thiên Đình đi!”
Cuối cùng cũng không cần phải nói ta cũng giống vậy, thật vui quá!
Thẩm Thiên: “???!!!”
Hay gọi là Thiên Đình đi!
Cả người Thẩm Thiên hơi lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống thuyền.
Không thể nào ngờ Hùng Mãnh ngươi cao lớn, đầu óc thô kệch mà đúng là cái gì cũng dám nói.
Cái tổ chức mèo ba chân này của các ngươi mà cũng dám lấy cái tên “Thiên Đình” à?
Người thực sự không sợ phải chống lại thế lực siêu cấp chí cao vô thượng nào đó, sau đó khí vận tương xung, từ trên trời giáng xuống vận rủi à?
Thẩm Thiên vốn tưởng Tiên sư giáo là đã quá kiêu căng, dễ chuốc đến cho hắn nhiều cừu hận không cần thiết rồi.
Giờ thì hay rồi, không gọi là Tiên sư giáo mà gọi thẳng là Thiên Đình tiền đồ vô hạn?
Có kiểu fan hâm mộ như các ngươi, bổn Điện hạ không sợ không được đối địch với cả thế giới.
Nếu đặt là thiên Đình chi bằng cứ gọi “Thiên Khiển” còn đỡ hơn.
Trên trán Thẩm Thiên toát mồ hôi lạnh: “Không ổn không ổn, quá kiêu căng.”
Trương Vân Hi cũng nói: “Thiên Đình không thể dễ dàng đặt được, theo ghi chép cổ tịch thượng cổ đúng là có một Thiên Đình.”
“Mặc dù truyền thừa đã không còn nhưng giờ rất nhiều Thánh địa, Động thiên đều có quan hệ qua lại với nó.”
Thẩm Thiên hơi sững sờ, vậy là trước đây ở thế giới này thật sự có một tổ chức gọi là Thiên Đình thượng cổ?
Có phải trong đó còn có một vị Thiên đế, miễn thứ gì không phải hình người đều có thể ăn được không?”
...
Chân Chí Giáp cũng nói: “Thiên Đình không được, chi bằng đổi Tiên sư thành Thiên sư, gọi là tổ chức Thiên sư đi!”
Lưu Thái Ất chép miệng: “Thiên sư mà dùng để gọi Tiên sư thì cũng hợp đấy, nhưng dùng để đặt tên tổ chức thì không hay lắm.”
“Theo ta thấy, nhờ có Tiên sư chiếu cố chúng ta mới nhận được cơ duyên lớn nghịch thiên cải mệnh, chi bằng gọi là tổ chức Thiên Mệnh đi?”
“Tổ chức Thiên Mệnh do Thiên sư cầm đầu, có có thể được Thiên sư chiếu cố thì có thể nhận được cơ duyên vô thượng nghịch thiên cải mệnh.”
Nói xong, Lưu Thái Ất đắc ý nhìn về phía Tống Chưởng quầy: “Không biết Tống Chưởng quầy cảm thấy như thế nào?”
Tống Chưởng quầy cảm nhận được ánh mắt đầy khiêu khích của Lưu Thái Ất thì sao có thể nhịn được chứ?
Haha, hôm nay ta mà không nịnh nọt Tiên sư đến nơi đến chốn thì các ngươi sẽ chẳng thể nào hiểu rõ ai mới là đại trưởng lão nhỉ?
Sau khi Tống Chưởng quầy suy nghĩ một lát liền nói:
“Thiên sư tên thật là Thẩm Thiên.”
“Theo lão hủ thấy cái tên này rất hay, và đồng thời có còn có một từ đồng âm khác là thiên thần, tôn quý vô thượng!”
“Chi bằng tổ chức chúng ta lấy tên là tổ Thiên Thần có được không? Thiên Sư chiếu cố, thần minh bảo hộ, cao quý không gì tả nổi!”
Khóe miệng Thẩm Thiên điên cuồng run rẩy, còn tổ Thiên Thần nữa à, Tống Chưởng quầy ông cũng xuyên qua tới đây sao?
Còn tổ Thiên Thần nữa, sao ông không đặt tên là tổ chức Liên Minh Báo Thù (The Avengers) luôn đi!
Nếu vậy bổn Điện hạ sẽ mặc Hắc Tê Khải giáp, cầm Tử Kim chùy, cosplay Iron man (Người Sắt) nhé!
Các ngươi ai nấy trên đỉnh đầu đều có vầng sáng màu xanh lục, chiếu cho toàn thân tỏa ra ánh xanh, cosplay Hulk (Người khổng lồ xanh) đi!
Tổ Thiên Thần khoa trương như vậy, các ngươi không sợ một ngày nào đó thật sự có thiên thần hạ phàm, dùng một đầu ngón tay nghiền chết ngươi sao?
...
Thẩm Thiên trong lòng điên cuồng chửi thề, bất đắc dĩ nói: “Gọi là tổ chức Thiên Quyến đi!”
Hy vọng sớm có ngày trở nên xanh hơn, tốt nhất có thể từ màu xanh thăng cấp thành màu đỏ, được ông trời chiếu cố.
Nếu không ngồi trên vị trí Thánh tử, bên cạnh còn có đám người điên cuồng tâng bốc, nịnh nọt bổn Điện hạ này, để những đệ tử chân truyền khác của Thần Tiêu Thánh địa thấy được chẳng phải sẽ ghen ghét đến mức tím cả mắt sao?
Lỡ như trong lúc ra ngoài rèn luyện gặp phải nguy hiểm, bọn họ đem bổn Điện hạ ra tế trời thì biết làm thế nào?
Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút, tên tổ chức phải khiêm tốn một chút.
Thẩm Thiên nói với giọng điệu cứng rắn xong thì chỉ nghe thấy một tiếng khen hay: “Tên rất hay!”
Thẩm Thiên quay đầu lại nhìn thì thấy là Tống Chưởng quầy: “Thiên sư, lão hủ lĩnh ngộ!”
Tống Chưởng quầy kích động đến mức sắc mặt đỏ lên: “Tổ chức Thiên Quyến cũng tức là tổ chức có trời cao chiếu cố.”
“Được Thiên sư chiếu cố cũng giống như được trời cao chú ý, như vậy chẳng phải ngài tự cho mình là trời không? Khí thế lắm, khí thế lắm!”
Nắm tay Thẩm Thiên chậm rãi xiết chặt, nói thật là giờ hắn đang rất tò mò, vì sao ông trời không dùng một tia sét đánh chết mấy tên xung quanh đi?
Mấy kẻ các ngươi đều không phải người.
Các ngươi ai nấy đều là những cây cột thu sét đang đứng sừng sững bên cạnh bổn Điện hạ!
Có các ngươi ở bên cạnh bổn Điện hạ, sợ gì bổn Điện hạ không bị tất cả các thiên kiêu ở đại lục tu tiên thù hận tập kích?
Suy nghĩ đó vừa mới dâng lên trong lòng Thẩm Thiên thì thấy trên bầu trời thật sự bắt đầu nổi sét.
Một tia sấm chớp từ trên trời đột nhiên bổ xuống lên người Tống Chưởng quầy.
Trong chốc lát, Tống Chưởng quầy trở thành một người da đen thật sự.
Mái tóc trong nháy mắt xõa tung, đầu còn bốc khói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất