Chương 112: Hay gọi là Thiên Đình đi! (1)
Phi thuyền khổng lồ chậm rãi bay lên, gạt khí lưu xung quanh ra.
Trên phi thuyền, trong mắt nhóm Tống chưởng quầy đều chứa đầy tia hiếu kì, hưng phấn, không cách nào che giấu.
Nên biết dù là trong giới Tu Tiên thì phi thuyền cũng là một tài nguyên mang tính chiến lược, tuyệt đối có giá trị liên thành.
Với những tông môn phúc địa xếp thứ hạng chót, thậm chí họ còn không có đủ tiền mua nổi một chiếc phi thuyền, mỗi lần ra ngoài đều phải ngự kiếm phi hành.
Cho dù là ở Tiên môn hàng đầu như Thần Tiêu Thánh địa, phi thuyền cũng chỉ có chín vị đại trưởng lão Hóa Thần kỳ và Thánh chủ mới có tư cách điều động.
A, không đúng, không phải chín đại trưởng lão, mà là tám đại trưởng lão.
Bích Liên Thiên tôn Sở Long Hà là trưởng lão duy nhất không có tư cách mượn phi thuyền Thần Tiêu.
Vì tên này có mấy lần lái phi thuyền Thần Tiêu ra ngoài, chưa tới nửa ngày đã phải khiêng về lại Thánh địa.
Ông ta còn phàn nàn đệ tử phụ trách trông coi phi thuyền Thần Tiêu, vì sao lần nào cũng không nhớ đổ đầy Linh Thạch bổ sung năng lượng cho phi thuyền.
Về sau chuyện này đã khiến Thánh chủ Trương Long Uyên chú ý, lén đặt thiết bị theo dõi, cuối cùng đã phát hiện ra vấn đề.
Tên này đã lấy từng viên Linh Thạch trong phi thuyền ra giữ ăn một mình.
Từ đó về sau, lão đạo sĩ trở thành tồn tại bị người người phòng bị trong thánh địa.
Phàm là thứ gì đáng chút tiền đều không dám để ông ta tới gần.
Lần này nếu không phải đón Thánh tử Thẩm Thiên về, buộc phải ra vẻ này nọ không thể để xấu mặt quá.
Đồng thời còn có Trương Vân Hi theo ngó chừng, Trương Long Uyên mới không quá yên tâm giao phi thuyền Thần Tiêu ra.
Ông ta sợ vị Đại sư huynh không đáng tin cậy này bán sang tay luôn phi thuyền Thần Tiêu.
Sau đó Đại sư huynh này sẽ dệt ra chuyện giữa đường gặp cường giả Độ Kiếp kỳ nên phi thuyền bị hủy.
Đến lúc đó, Trương Long Uyên chắc sẽ tức giận đến mức không thể không nảy sinh lại tình cảm.
...
Phi thuyền xuyên qua tầng mây, đại địa ở ngay dưới chân ta.
Nói cười tung trời, lặng lẽ trưởng thành không lăng nhăng.
Lúc này Thẩm Thiên đứng trên boong phi thuyền, hưởng thụ cảm giác gió mạnh táp vào mặt.
Không thể không nói, chẳng trách trong phim ảnh toàn thích đứng trên boong thuyền hóng gió, thể nghiệm cảm giác bay bổng.
Chỉ có chút tiếc nuối duy nhất là sau lưng không có ai giữ nên luôn có cảm giác lung lay không đứng vững.
Dù sao tốc độ của phi thuyền này thật sự quá nhanh, cho dù bố trí trận pháp chống gió nhưng vẫn khiến thân thể người ta lắc lư không ngừng.
Tống Chưởng quầy chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Thiên: “Tiên sư, không biết Lục hoàng tử Thẩm Ngạo có an toàn hồi cung không?”
Nói thật, từ sau khi thả Thẩm Ngạo về lần thứ hai, trong lòng Tống Chưởng quầy luôn cảm thấy không an tâm lắm.
Đứa nhỏ Thẩm Ngạo này quá xui xẻo khiến người ta phải lo lắng, Tống Chưởng quầy cũng thấy đau lòng.
Nghe thấy Tống Chưởng quầy hỏi vậy, khóe miệng Thẩm Thiên không kìm được giật giật.
Lục ca hắn bị sư phụ mình đưa đi, hẳn là... hẳn là không sao đâu!
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thiên lặng lẽ cầu nguyện cho vị huynh đệ ruột thịt kia, cầu cho hắn ta bình an.
Còn Lưu Thái Ất vừa nhìn thấy Thẩm Thiên liền bật khóc, nước mắt tuôn ồ ạt như bão tố: “Tiên sư!”
“Tiên sư, cuối cùng cũng được gặp ngài rồi. Ngài biết mấy hôm nay ta ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng cho ngài biết nhường nào không?”
Chân Chí Giáp cũng nói: “Đúng vậy! Ta và Ất huynh đã lật khắp Vạn Linh viên để tìm ngài.”
Hùng Mãnh ở bên cũng gật đầu: “Còn cả ta nữa, ta cũng cùng đi tìm!”
...
Chậc!
Tống Chưởng quầy nhìn ba người bên cạnh chưa chào hỏi tiếng nào đã bắt đầu nịnh nọt, mặt mo của ông ta tối đen.
Tiên sư giáo bây giờ đúng là chẳng có chút quy củ nào.
Chuyện nịnh nọt Tiên sư trang trọng như vậy thế mà ngay cả xếp hàng cũng không biết. Ai mới là đại trưởng lão trong giáo họ không biết sao?
Nghĩ tới đây, Tống Chưởng quầy phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt: “Tiên sư, cơ duyên của lão hủ là do ngài ban cho.”
“Trong lòng lão hủ rất rõ, với tư chất tệ như lão hủ cả đời này vốn khó đột phá được Kim Đan kỳ.”
“Là Tiên sư chiếu cố lão hủ, ban cho lão hủ cơ duyên lớn để dịch kinh tẩy tủy, tái tạo căn cốt.”
“Bây giờ mặc dù lão hủ đã bái nhập Thần Tiêu Thánh địa nhưng vẫn nguyện mãi mãi đi theo Tiên sư.”
Đám Chân Chí Giáp, Lưu Thái Ất thấy Tống Chưởng quầy quỳ xuống liền sững ra.
Hùng Mãnh thì lại phản ứng nhanh nhất, hắn ta cũng quỳ gối xuống bên cạnh Tống Chưởng quầy: “Ta cũng vậy!”
Lưu Thái Ất hít sâu một hơi, mình đã thua một lần, sao lại để Tống Chưởng quầy tiếp tục chèn ép tiếp được chứ?
Nghĩ vậy, Lưu Thái Ất quỳ mạnh trước mặt Thẩm Thiên: “Cả ta nữa, Lưu Thái Ất ta không phải hạng nhận ơn không báo.”
“Tiên sư ban cho ta cơ duyên lớn, giúp ta vào được Thánh địa, Lưu Thái Ất ta sẽ mang ơn, không bao giờ dám quên.”
“Từ nay về sau mạng của Lưu mỗ tức là mạng của Tiên sư, thân thể của Lưu mỗ là thân thể Tiên sư.”
“Cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa quyết không hai lòng!”
Vừa dứt lời, Hùng Mãnh bên cạnh cũng nói: “Ta cũng giống vậy.”
Chân Chí Giáp nhìn thấy ba huynh đệ tốt đều quỳ thì sao còn dám đứng nói chuyện.
Hắn ta vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Thiên, nói: “Thề cùng Tiên sư chung hoạn nạn, sinh tử luôn theo!”
Hùng Mãnh còn đang định nói ta cũng giống vậy thì đột nhiên cảm giác có ba ánh mắt bất thiện cùng bắn về phía mình.
Trên mặt hắn ta lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, lắp bắp nói: “Ta, ta cũng như vậy!”
...
Thẩm Thiên nhìn bốn tên dở hơi đang quỳ gối trước mặt, trán Trương Vân Hi thì đầy vạch đen.
Nếu không phải trên người bốn tên này thật sự có bản nguyên Hỗn Nguyên Thần Lôi, đừng nói là đệ tử nội môn, dù là đệ tử ngoại môn nàng ta cũng không nhận.
Thứ a dua nịnh nọt này giống tu tiên giả à?
Chỉ biết thổi phồng Thẩm huynh thôi, chẳng lẽ thổi phồng Thẩm huynh rồi thì có thể trở thành cường giả cái thế sao?
Nghĩ tới đây, Trương Vân Hi đi đến trước mặt Thẩm Thiên: “Thẩm huynh, Tiên sư giáo của huynh cần phải xử lý rồi.”
Thẩm Thiên gật đầu: “Vân Hi tiên tử cho rằng, nên xử lý như thế nào thì ổn thỏa? Tất thảy đều nghe Tiên tử!”
Kể ra Thẩm Thiên cũng đang lo bốn người bên cạnh chỉ sợ hãi một chút là sẽ gào to, có thể sẽ gây ra phiền phức cho mình!
Dù sao nơi bọn họ sắp tới là Thần Tiêu Thánh địa nằm trong mười hai Thánh địa, một nơi ngọa hổ tàng long.
Thẩm Thiên vốn đã chiếm vị trí Thánh tử dễ chuốc hận, lúc này hắn càng phải khiêm tốn một chút thì mới mong được an toàn.
Bốn người này ngày nào cũng đi theo sau lưng nịnh nọt là sợ ta còn chưa đủ nhiều thù hận à?
Vừa hay có thể mượn lời Trương Vân Hi giải tán cái Tiên sư giáo này là được rồi.