Chương 116: Sư tỷ có thể sờ một cái không?
Tần Cao ngẩn người, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ khẩn trương trên mặt bỗng chuyển thành vui mừng.
Bởi vì cuộc sống của Tần Cao hoàn toàn không có sự kiện đó, cho nên mới vừa rồi hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia.
Hiện tại xem ra, Quế bá đúng là Quế bá, người hầu từng trải ở trong cung mấy chục năm quả nhiên là mình không thể sánh bằng.
Chẳng qua hiện tại điện hạ và Vân Hi thánh nữ đang trải nghiệm sự sung sướng này ở trong nhà hay sao?
Ánh mắt Tần Cao lộ vẻ tò mò và mơ ước, đó là loại cảm giác gì đây?
Thái giám trong cung trước đây có nói nó giống như người đang ở miền cực lạc.
Cũng không biết là thật hay giả nữa!
...
"Không hổ là thiên sư, thậm chí đến thánh nữ Thần Tiêu thánh địa cũng bắt được."
"Thánh nữ là nhân vật lợi hại như vậy mà vẫn khuất phục trước sự quyến rũ của điện hạ, thật làm người ta khâm phục."
"Các vị huynh đệ, xem ra sau này chúng ra không chỉ nịnh nọt tiên sư mà còn cả Vân Hi thánh nữ nữa."
"Hy vọng lâu như vậy rốt cuộc hôm nay đã tới, nương nương có biết nhất định sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền."
Mọi người không hẹn mà cùng nhau đứng trên boong tàu, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng đều đặc biệt ăn ý không nói năng gì.
Đúng vậy, bọn họ đang cẩn thận lắng nghe.
Lắng nghe là một loại cảm nhận đặc biệt kỳ diệu, nhất là lắng nghe sự việc có chút đặc biệt.
...
Cùng lúc đó trong nhà.
Thấy nét mặt Trương Vân Hi kỳ lạ nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình, khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật.
Quả nhiên hắn vẫn không nhịn xuống mà để lộ sự việc mình đã ngưng tụ Huyền Vũ Thần Lôi ra ngoài.
Haiz, khiêm tốn là quá khó đối với người vừa anh tuấn không gì bằng vừa có tư chất tu tiên bẩm sinh như ta.
Thẩm Thiên thở dài tuyệt vọng, quả nhiên vẫn bị sư tỷ phát hiện, nàng hỏi ta vì sao nhanh như vậy thì ta phải trả lời sao bây giờ?
Trong tình huống nguy cấp lúc này, đầu óc Thẩm Thiên hoạt động nhanh: "Cái này ta cũng không biết, trước kia không có nhanh như vậy nha!"
Nghe Thẩm Thiên giải thích, Trương Vân Hi gật đầu, có căn nguyên Canh Kim giúp một tay đúng thực là nhanh hơn nhiều.
Nàng nhìn Huyền Vũ trên đỉnh đầu Thẩm Thiên: "Sư đệ rất nhỏ nha!"
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, cảm thấy xấu hổ: "Sau này sẽ lớn hơn."
Khóe miệng Trương Vân Hi khẽ nhếch: "Sư tỷ có thể sờ nó được không? Ta có thể giúp nó lớn hơn."
Nhìn nét mặt mong đợi của Trương Vân Hi, Thẩm Thiên co quắp khóe miệng, Huyền Vũ có gì tốt mà sờ?
Chẳng qua suy nghĩ tính cách Trương Vân Hi một lát, hình như nếu bản điện hạ có từ chối thì kết quả cũng không thay đổi đi!
Thẩm Thiên thở dài bất đắc dĩ nói: "Sư tỷ muốn thì sờ đi, nhẹ một chút là được."
Chỉ sợ con cọp cái này không nặng không nhẹ, xoắn một cái trên đầu bản điện hạ vậy thì chắc đầu bản điện hả sẽ nổ tung cùng đầu Huyền Vũ mất thôi.
Trương Vân Hi ừ một tiếng, tay phải chậm rãi vuốt ve dị tượng Huyền Vũ.
Theo tay phải Trương Vân Hi tiếp xúc với dị tượng, những đạo ánh sáng trắng dũng mãnh đi vào trong dị tượng.
Đó là lực căn nguyên dị tượng "Bạch Hổ Khiếu Thương Khung" của Trương Vân Hi đang dung nhập vào trong dị tượng Huyền Vũ.
Dần dần Huyền Vũ Trấn Giang Sơn vốn chỉ to bằng bàn tay đã bắt đầu lớn hơn.
Tuy việc lớn lên cũng không quá rõ ràng nhưng nó cũng to bằng cái mũ rồi.
Sắc mặt Trương Vân Hi trở nên tái nhợt: "Sư đệ xem này, hiện tại nó đã lớn hơn."
Thẩm Thiên cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ tinh khiết đang tràn vào bên trong cơ thể, giúp căn nguyên linh lực của hắn thăng cấp.
Nhưng xem trạng thái hiện tại của Trương Vân Hi thì có vẻ như đã hao tổn khá lớn, sẽ bị thương đi!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên nói: "Sư tỷ sắc mặt ngươi trắng bệch rồi, hay là dừng lại đi!"
Trương Vân Hi lắc đầu: "Không cần, chỉ là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này nên hơi không khỏe thôi."
"Tiếp tục đi, bây giờ nhu cầu cấp bách của ngươi là nhanh chóng tăng thực lực lên, sư tỷ không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi."
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Trương Vân Hi, trong lòng Thẩm Thiên không khỏi cảm động vô cùng.
Sau này hắn nhất định sẽ kính trọng sư tỷ như tỷ tỷ trong nhà!
...
Trong lòng Thẩm Thiên cảm động!
Bỗng nhiên trên tàu chấn động kịch liệt.
Khiến Thẩm Thiên sợ hãi đến mức chạy ra ngoài cửa theo phản xạ có điều kiện, vì tưởng là động đất!
Nhìn Thẩm Thiên chạy về phía cửa, Trương Vân Hi lộ vẻ lo âu.
Phi thuyền Thần Tiêu là pháp khí hàng đầu ở thánh địa, được tích hợp khả năng phòng thủ cao và trận pháp giảm xóc.
Có thể nói, dù cường giả Nguyên Anh kỳ có tập kích phi thuyền Thần Tiêu cũng khó có thể tạo nên chấn động mạnh trên tàu.
Chẳng lẽ là cường giả Hóa Thần kỳ cấp thiên tôn đến đây gây sự, chẳng lẽ là Trường Hà Kiếm Tôn?
Nghĩ tới đây, Trương Vân Hi hít sâu một hơi, chống thân thể gắng gượng đi ra ngoài.
Thế nhưng khi nàng tới boong tàu thì sắc mặt từ trắng chuyển sang đen.
Trương Vân Hi: "Bích Liên sư bá, có phải người đã đóng trận pháp lại không?"
Đúng vậy, Trương Vân Hi phát hiện, chẳng biết từ khi nào trận pháp trên phi thuyền đã bị đóng lại rồi.
Hình thức bay bình thường đã biến thành hình thức bay tiết kiệm năng lượng.
Ở loại hình thức này, linh thạch tiêu hao trên tàu sẽ giảm đi rất nhiều nhưng đồng thời khả năng phòng vệ cũng giảm theo.
Bởi vì nguyên nhân này nên phi thuyền vốn không có cách nào bị lay động lại chấn động mãnh liệt như vậy.
....
Một ngọn lửa màu xanh biếc hiện lên trong hư không, nét mặt già nua Bích Liên Thiên Tôn Sở Long Hà hơi đỏ lên.
Lão ho nhẹ một tiếng: "Sư thúc cảm thấy cái này quá lãng phí mà!"
"Có khí tức cường giả của sư thúc ở đây, đâu cần trận pháp phòng ngự nữa!"
Sắc mặt Trương Vân Hi vẫn đầy vẻ nghiêm nghị: "Vậy xin ngài giải thích chuyện vừa rồi một chút."
“Vì sao phi thuyền lại đột nhiên rung động dữ dội như vậy?”
"Hiện giờ là lúc ta đang hỗ trợ sư đệ tu luyện!!!"
Bị Trương Vân Hi thẳng thừng lên án như vậy, khuôn mặt già của Bích Liên thiên tôn vừa làm chuyện xấu đã đỏ lại càng đỏ thêm.
Lão thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm xuống dưới phi thuyền: "Kẻ không có mắt nào dám nổ ta!"
Ánh mắt mọi người nhìn theo lão đạo sĩ, chỉ thấy phía dưới phi thuyền có một hồ nước cực lớn.
Lúc này ở trên hồ vẫn còn một lượng lớn hơi nước và sương mù bốc hơi, trong đó còn có sấm sét lóe lên.
Vừa rồi chính hồ nước này đã xảy ra nổ mạnh, sức nổ đã đánh vào phi thuyền.
Lúc này nghe lão đạo sĩ hỏi, một thiếu niên tóc vàng đi tới.
Trên người hắn ta mặc đạo bào đệ tử chân truyền của Thần Tiêu thánh địa, mắt hơi nheo lại thoạt nhìn rất điềm đạm.
Vừa thấy lão đạo sĩ, sắc mặt thiếu niên có vẻ hơi bối rối: "Tham kiến Bích Liên sư bá."