Chương 123: Nếu không phải đã từng đi học thì ta đã tin rồi đấy
Trước đó, chuyện Thẩm Thiên được chọn làm Thánh Tử đã truyền khắp các đệ tử chân truyền.
Tất cả mọi người đều cảm thấy dù Thẩm Thiên có làm Thánh Tử cũng chỉ là một thứ linh vật để bày cho đẹp mà thôi.
Nhưng lúc này Tần Vân Địch đã quyết định, bất kể thế nào, ít nhất đã có y nguyện ý đứng bên cạnh vị Thánh Tử này.
Dù sao… bắt người tay ngắn.
Tần Vân Địch đầy khát vọng nhìn Thẩm Thiên hỏi: “Sư huynh, thực sự có thể chứ?”
Thẩm Thiên dở khóc dở cười, bắt đầu giải thích cho Tần Vân Địch. “Đương nhiên là được. Ngươi nghe cẩn thận nhé.”
Hắn niết niết tràng hạt, để cho Cửu Nhi nhỏ ra một khối nước.
Thẩm Thiên chỉ vào khối nước này, giải thích: “Sư đệ, nước này do hai nguyên tử Hidro và Oxy cấu thành.”
Mặc dù nghe không hiểu nhưng Tần Vân Địch vẫn gật đầu: “Vâng, hai nguyên tử, một âm một dương.”
Thẩm Thiên nói tiếp: “Thông qua lôi đình có thể phân giải nước thành nguyên tử Hidro và nguyên tử Oxy.”
Tần Vân Địch suy tư hỏi lại: “Lôi đình có thể phân giải nước thành nguyên tử âm và dương sao?”
Có thể tự mình cải tiến lôi phù khi chẳng có ai chỉ bảo, Tần Vân Đình là nhân tài thông minh cỡ nào chứ.
Mặc dù y không hiểu nguyên tử âm và nguyên tử dương mà Thánh Tử sư huynh nói là gì.
Nhưng theo như tư tưởng tu tiên, dính đên âm dương khẳng định là rất trâu bò ròi!
A, bảo sao lần trước uy lực lôi bạo phù trận của mình đột nhiên lại tăng mạnh.
Tần Vân Địch bừng tỉnh đại ngộ, chỉ trong chớp mắt đã bừng tỉnh.
Thì ra trong lúc lơ đãng ta đã giao thiệp được âm dương đại đạo!
…
Tần Vân Địch sùng bái nhìn Thẩm Thiên: “Sư huynh, ta hiểu rồi!”
“Có phải nhờ dùng bí pháp kích phát mà nguyên tử âm và nguyên tử dương có thể hòa hợp âm dương, bộc phát ra uy lực cường đại không?”
Nguyên tử âm? Nguyên tử dương? m dương hòa hợp?
Thẩm Thiên hơi sững sờ. Hắn vừa nói cái gì thế này?
Nhưng nếu nói theo cách của Tần Vân Địch thì có vẻ cũng không quá sai.
Nhóm lửa hỗn hợp khí Hidro và Oxy theo tỷ lệ 2:1, không phải là kết hợp Hidro và Oxy sao?
Thẩm Thiên tính thử, nếu nhất định phải giải thích rõ ràng có lẽ hắn phải mở một khóa đào tạo bổ túc kiến thức hóa học cho Tần Vân Địch.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Thiên vẫn quyết định làm việc có lỗi với thầy dạy hóa: “Đúng vậy, ngươi nói đúng.”
“Nhưng không cần bí pháp kích phát, chỉ cần một tia lôi hỏa nhóm lửa là được.”
“Đây cũng là khi ta tu luyện lôi pháp hệ thủy vô ý phát hiện ra.”
Tần Vân Địch gật đầu: “Không hổ là Thánh Tử sư huynh, quả nhiên có đại khí vận bên người.”
“Sư đệ hổ thẹn, bỏ bao công sức nghiên cứu mấy tháng trời vẫn không thể phát hiện ra được ảo diệu của âm dương nguyên tử.”
“Sư huynh chỉ tu luyện lôi pháp hệ thủy đã đột nhiên thông suốt, đã có thể lĩnh ngộ được lý luận siêu nhiên như vậy.”
“Trên đời này tốt nhất là nước, nước đem lợi ích tới cho vạn vật mà không tranh, hình thái như vô cực, mà vô cực sinh thái cực, thái cực sinh âm dương.”
“Cho nên, nước cấu thành từ nguyên tử âm dương, có thể hóa sinh thành âm dương. Sâu sắc, quá sâu sắc!”
“Sư huynh, đệ cảm thấy dường như huynh đã phát hiện ra một đại đạo khoáng thế!”
“Có lẽ có thể coi đây là điểm xuất phát, sáng tạo ra một con đường đại đế Thủy Nghịch m Dương!”
Nhìn Tân Vân Địch càng nói càng phấn chấn, Thẩm Thiên chỉ cảm thấy trán mình điên cuồng đổ mồ hôi.
Trên đời này tốt nhất là nước, nước đem lợi ích tới cho vạn vật mà không tranh, hình thái như vô cực, mà vô cực sinh thái cực, thái cực sinh âm dương.
Cho nên, điện phân nước, nước phân giải ra là nguyên tử âm và nguyên tử dương.
Con mẹ nó chứ. Nếu không phải vì đã từng đi học thì chính ta cũng tin.
Về sau ta sẽ gọi ngươi là Tần – Lavoisier – Vân Địch!
(Antoine Laurent de Lavoisier là một trong những nhà hóa học vĩ đại nhất trong lịch sử. Ông đã có những đóng góp vô cùng to lớn cho lịch sử hóa học như việc tìm ra định luật bảo toàn khối lượng, việc đề ra lý thuyết về sự ôxi hóa các chất năm 1777 đã đập tan sự thống trị từ nhiều thế kỷ trước đó của thuyết nhiên tố do Georg Ernst Stahl đề xuất. Với những đóng góp đó, ông trở nên bất tử trong ngành hóa học, được xem là cha đẻ của ngành hóa học hiện đại.)
Ngươi sẽ là vĩ nhân thay đổi thế giới tu tiên!
…
Đúng lúc này, Thẩm Thiên chợt cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Hắn vui mừng ra mặt, vội vàng móc một tấm gương từ trong ngực ra, nhìn lên đỉnh đầu.
Quả nhiên, ánh lục vốn chỉ nhàn nhạt trên đầu hắn đã tỏa sáng hơn.
Từng sợi sáng màu lục được sinh ra cực nhanh, quanh quẩn bám lên quầng sáng.
Dần dần, quang hoàn trên đầu Thẩm Thiên đã điểm thêm hoa văn xanh nhạt, mà hắn cũng cảm thấy toàn thân phiêu phiêu dục tiên.
Quả nhiên, người có vận khí tốt vẫn thoải mái hơn, không uổng công ta hao phí đầu óc trả lại kiến thức cho thầy giáo.
Thấy Thẩm Thiên đột nhiên lấy gương ra soi, Tần Vân Địch hơi sững sờ: Sư huynh làm vậy là có ý gì?
Không phải muốn nhắc nhở ta đừng có vì thành công nhất thời mà choáng váng đầu óc sao?
Nên tìm một cái gương, chỉnh lý y quan, tìm cách cải tiến sao?
Ôi, không hổ là Thánh Tử sư huynh, quả nhiên cao thâm mạt trắc!
Tần Vân Địch bình tĩnh lại: “Sư huynh thứ lỗi, đệ quá kích động.”
Thẩm Thiên nhìn tấm gương qua loa trả lời: “Không sao. Sư đệ vui là tốt rồi.”
Tần Vân Địch vừa điện phân nước vừa tò mò hỏi: “Sư huynh, huynh đã đặt tên cho chiêu này chưa?”
Thẩm Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là điện phân nước sinh ra Hidro và Oxi thì cứ gọi là Khinh Dưỡng Thần Lôi đi.”
(Khí Hidro là Khinh khí, Khí Oxy là Dưỡng khí)
Tần Vân Địch nghĩ nghĩ, lại hỏi: “m Dương Thần Lôi sao? Cũng được, cũng dễ móc ngoặc tới hậu thiên m Dương Hỗn Độn Thần Lôi”
…
Thẩm Thiên: ???”
Thẩm Thiên thở dài. Hắn cảm thấy trái tim mình thật mệt mỏi.
Khi hắn xoay lưng lại, quyết định cọ xong khí vận rồi thì rời đi thôi.
Đột nhiên Tần Vân Địch nhìn hắn, hai mắt sáng ngời, ngỏ ý: “Sư huynh, thu đệ đi!”
What?
Thẩm Thiên muốn nứt ra: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
Tần Vân Địch chân thành nói: “Sư huynh chính là Thánh Tử bản môn, ngày sau nhất định sẽ xây dựng phe phái cho mình. Vân Địch nguyện ý đi theo sư huynh.”
“Chỉ cầu sư huynh có thể dìu dắt Vân Địch một hai, dạy cho Vân Địch một chút da lông của Thủy Nghịch m Dương, Vân Địch đã mãn nguyện rồi.”
“Nể mặt chúng ta đều trầm mê nghệ thuật, sư huynh hãy nhận đệ đi!”
Nói thật thì, nhìn Tần Vân Địch thành khẩn như vậy Thẩm Thiên cũng mềm lòng.
Đường đường một đệ tử chân truyền lại hạ mình như thế…
Được rồi!
Hai câu trên là giả hết đấy, chân tướng là ở một ý niệm mới nổi lên trong đầu Thẩm Thiên.
Nếu bổn Thánh Tử dẫn đạo Tần Vân Địch phát triển theo hướng “Mảnh vỡ lựu đạn”, “Lôi đình gia đặc lâm”, “Linh năng điện từ pháo”.
Vậy có phải mình sẽ thấy được hình tượng cơ duyên trước khi Tần Vân Địch phát minh ra những thứ này không?
Không gặp được cơ duyên, bổn Thánh Tử sẽ tự mình thử sáng tạo ra cơ duyên.
Ồ, có thể thử đấy.