Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 152: Triệu huynh có từng nghe qua canh gà cho tâm hồn chưa?

Chương 152: Triệu huynh có từng nghe qua canh gà cho tâm hồn chưa?
­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Thẩm Thiên không biết loại quầng sáng này đại diện cho cái gì, chẳng qua theo suy đoán của hắn thì nó giống như khổ tận cam lai vậy.
Không thể không nói, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên nhìn thấy loại quầng sáng này, nó có giá trị nghiên cứu quan trọng với hắn.
Vì vậy loại rượu mà vị huynh đệ thê thảm này muốn uống, Thẩm Thiên sẽ bao!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Huynh đệ, ta mời huynh uống một chén được không?"
Uống rượu?
Nghe được Thẩm Thiên đồng ý mời mình uống rượu, Triệu Hạo nhếch miệng: "Cảm ơn... Cảm ơn tiên tử rộng lượng!"
Thẩm Thiên: "???"
Trương Vân Hi một bên thật sự không nhìn tiếp được, hùng hổ bước tới trước mặt Triệu Hạo: "Tiểu tử, ngươi đừng có quá đáng!"
Triệu Hạo nhìn Trương Vân Hi một chút, khoát tay nói: "Người anh em, huynh đừng hiểu lầm, ta không phải có ý muốn trêu chọc đạo lữ của ngươi."
"Là tiên tử muốn mời ta uống rượu, nếu không lát nữa, ta tự phạt mình ba ly chén vậy!"
"Ợ…"
Nói xong, Triệu Hạo nhắm mắt ợ một cái, mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.
...
Nhìn Trương Vân Hi nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Thiên bất đắc dĩ kéo Triệu Hạo đi khỏi Hồng Nguyệt Lâu.
Không đi không được nha, để con hàng này ở lại kéo Trương Vân Hi nói cái mà huynh huynh đệ đệ, lỡ như con cọp cái kia nổi giận thì làm sao bây giờ?
Hai người này, một đấu sĩ có quầng sáng màu vàng, một chuẩn nhân vật chính nửa đen nửa vàng, đều là con trai của khí vận được thiên đạo chiếu cố.
Thần tiên đánh nhau con người sẽ gặp tai họa, dù kết quả thế nào thì cũng không có lợi cho Thẩm Thiên.
Tu vi Triệu Hạo đã mất hết, bị Thẩm Thiên kéo đi cũng không cách nào phản kháng: "Tiên tử, xin tự trọng."
"Tuy là Triệu... Triệu mỗ đã từ hôn nhưng cũng không phải là nam nhân tùy tiện."
Thẩm Thiên cố kiềm nén ý đồ đập thẳng Nhất Nguyên Trọng Thuỷ vào mặt tên này, lôi hắn ta vào quán rượu.
Về phần chưởng quầy tửu điếm, sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên lặng lẽ lấy ra Thánh Tử lệnh thì nào dám cản trở nữa?
Ông ta lập tức cho người sắp xếp phòng tốt nhất ở cuối Hồng Nguyệt Lâu, có thể nhìn thấy hơn nửa thành Mê Vụ.
Sau khi đút cho Triệu Hạo uống trà tỉnh rượu bằng cả cái chậu rửa chân, cuối cùng tên này cũng khôi phục chút tỉnh táo.
Đương nhiên chỉ một chút mà thôi, dù sao tên này vẫn còn gọi Trương Vân Hi là người anh em.
Uống vào một ly rượu Tiên Nhưỡng, Triệu Hạo nói: "Tiên tử, ta quá cảm động!"
"Từ khi Triệu mỗ mất hết công lực đến nay, ngươi là nữ tử đầu tiên mời ta uống rượu."
Thẩm Thiên nói bất đắc dĩ: "Ta là nam."
Triệu Hạo híp mắt, lắc lư nhìn Thẩm Thiên rồi xua tay cười.
“Tiên tử nói đùa, ngươi sao có thể là nam được, trên đời này sao có nam nhân nào đẹp mắt như vậy?"
Nói xong mắt Triệu Hạo đã đỏ: "Tiên tử, ngươi yên tâm, chờ ngày sau Triệu mỗ lần nữa quật khởi thì ta sẽ trả lại hết phần tiền hôm nay cho ngươi. Đúng rồi, không biết danh tính của tiên tử ngài là?"
Khóe miệng Thẩm Thiên co giật, chưởng quầy lần nữa đem một chậu rửa chân đựng trà tỉnh rượu tới.
Một lần nữa uống trà tỉnh rượu, bụng của Triệu Hạo đã phình lên trông thấy.
Thẩm Thiên đột nhiên tát một cái vào bụng Triệu Hạo, sắc mặt hắn ta thay đổi rõ, chạy đến bên cạnh khom lưng.
Ọe ọe ọe.
...
Sau khi nôn đến mức không chịu được, cuối cùng Triệu Hạo cũng tỉnh táo hơn.
Hắn nhìn Thẩm Thiên dung mạo tinh tế, sau khi xác nhận đây là nam nhân thì lại càng muốn tiếp tục mua say.
Trên đời lại có nam tử anh tuấn như vậy, đúng là không có thiên lý nha!
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: "Triệu huynh, thế giới này còn quá nhiều thứ không như ý."
"Nhưng dù có thăng trầm thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ngươi tuyệt đối đừng buông thả."
Triệu Hạo lắc đầu: "Không, huynh đài. Ngươi không hiểu cái khổ của ta."
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: "Muốn so bi thảm sao? Triệu Hạo, nếu so về bi thảm thì tại hạ cũng không thua kém gì."
Triệu Hạo cười tự giễu: "Ta biết ngươi có lòng muốn an ủi ta. Nhưng ta chỉ là một phế nhân."
Thẩm Thiên hờ hững nói: "Ngươi chỉ mất công lực sau một lần tẩu hỏa nhập ma mà thôi, còn ta tẩu hỏa nhập ma từ nhỏ tới lớn."
Triệu Hạo ngẩn người: "Huynh đài nghiêm túc sao? Làm sao có người tẩu hỏa nhập ma vẫn sống được."
Thẩm Thiên gật đầu: "Không giấu giếm gì, tại hạ là Thẩm Thiên, Thập Tam hoàng tử nước Đại Viêm."
Triệu Hạo hít hơi lạnh: "Ngươi chính là quỷ xui xẻo trong truyền thuyết sao?"
Thẩm Thiên khóe miệng giật giật: "Thế nào, ngươi đã nghe nói qua tên ta?"
Triệu Hạo ừ nói: "Cha ta từng đi qua hoàng cung nước Đại Viêm một chuyến, đã từng nghe người ta nói về danh tiếng của ngươi. So với ngươi thì ta cũng không tính là thê thảm."
Nhớ lại những chuyện liên quan đến Thẩm Thiên mà cha từng kể cho mình, Triệu Hạo bỗng cảm giác trong lòng dể chịu hơn rất nhiều.
Hắn ta cảm động nói: "Thẩm huynh, sao huynh có thể vượt qua cuộc sống thê thảm nhiều năm như vậy?"
"Bây giờ ta mới hiểu được nổi khổ của huynh. Ta... Ta cảm thấy hiện tại quá khó khăn!"
Thẩm Thiên lắc đầu: "Ta hiểu, ta hiểu, ta sẽ giúp ngươi."
Nói xong, Thẩm Thiên xoay người phân phó chưởng quầy: "An bài phòng bếp hầm một nồi canh gà."
Triệu Hạo không hiểu ra sao: "Thế nào, canh gà có thể giúp ta sao?"
Thẩm Thiên gật đầu thần bí: "Triệu huynh, chưa từng nghe nói qua canh gà cho tâm hồn sao?"
Hương vị canh gà tràn ngập trong không khí, nguồn năng lượng tích cực tràn đầy.
Thẩm Thiên uống một chén canh gà, cảm giác mệt mỏi cả người giảm đi không ít.
Chưởng quầy bên cạnh hỏi: "Thẩm công tử, ngài thấy hương vị canh gà của tiểu điếm thế nào?"
Diễm Linh kê ngũ hành thuộc hỏa, kết hợp cùng với các dược liệu như đan sâm, linh chi hầm nhừ, là cực phẩm bổ thận tráng dương.
Thẩm Thiên cười nói: "Không tệ, chỉ là uống canh gà cũng chưa thỏa mãn lắm, chưởng quầy đi chuẩn bị mấy món ăn tiếp theo đi!"
Chưởng quầy vội vã gật đầu, xuống phía dưới phòng bếp phân phó làm món ăn.
Triệu Hạo nhìn Thẩm Thiên bưng bát uống mà kinh sợ, nuốt một ngụm nước miếng: "Thẩm huynh, canh gà này không phải cho ta sao?"
Thẩm Thiên cười lắc đầu: "Triệu huynh đừng hiểu lầm, đây là canh Diễm Linh kê, còn thứ huynh cần là canh gà cho tâm hồn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất