Chương 153: Món ăn đặc sắc của bổn điếm: tim heo nhân tôm (1)
Đột nhiên Thẩm Thiên buông bát đựng canh gà, ánh mắt sáng rực nhìn Triệu Hạo: "Triệu huynh!"
"Huynh đệ là người từng trải, ta có mấy câu hy vọng có ích đối với huynh."
Nhìn Thẩm Thiên trịnh trọng, Triệu Hạo cũng nghiêm túc: "Triệu mỗ sẽ lắng nghe chăm chú."
Thẩm Thiên đưa ngón trỏ tay phải: "Thứ nhất, thất bại không đáng sợ, điều đáng sợ là bị thất bại đánh bại."
Nhìn ánh mắt Thẩm Thiên sáng ngời, Triệu Hạo nhớ lại một số việc liên quan đến Thẩm Thiên mà cha hắn ta đã từng nói.
Từ nhỏ đã phải chịu cảnh thăng trầm của vận mệnh, thiên sát cô tinh, tu luyện thường hay bị tẩu hỏa nhập ma, hầu như bao năm qua là khách hàng thường xuyên của ngự y viện.
Dù vậy Thẩm Thiên vẫn không từ bỏ tu luyện, so với một lần tẩu hỏa nhập ma của mình thì tính là gì chứ?
Thẩm Thiên đưa ngón giữa tay phải ra: "Thứ hai, huynh chưa dùng hết toàn lực sao biết không thể thay đổi số mệnh?"
Thay đổi số mệnh!
Thân thể Triệu Hạo khẽ run, đúng vậy!
Ta chỉ bị tổn thương đan điền mà thôi, chứ đã chết đâu.
Tổn thương đan điền nên mới bị mất hết tu vi, ta chỉ cần nghĩ biện pháp chữa trị đan điền là được rồi.
Nếu như không được thì ta nghĩ cách chuyển đổi sang tu Thần Ma luyện thể, dốc hết toàn lực để trở nên mạnh mẽ hơn.
Thẩm huynh thảm như vậy mà vẫn cố gắng nghĩ cách thay đổi số mệnh, ta có lý do gì mà không nỗ lực!
Thẩm Thiên chậm rãi đưa ngón áp út bên tay phải ra: "Thứ ba, hôm nay bị từ hôn nhục nhã, ngày khác ắt thành rồng phá càn khôn!"
Ầm!
Hôm nay bị từ hôn nhục nhã, ngày khác ắt thành rồng phá càn khôn!
Câu nói này giống như một tia sét mạnh, đánh tan mây đen trong nội tâm Triệu Hạo.
Hắn ta không biết tại sao những lời này rõ ràng khiến người nghe phải hổ thẹn, nhưng rơi vào trong tai thì lại làm hắn ta có cảm giác nhiệt huyết dâng trào khắp người một cách khó hiểu.
Tựa như những lời này sinh ra vì hắn ta, nó là bài ca chiến đấu để hắn ta chống lại số phận, lột xác thành bướm!
Giờ phút này nhìn Thẩm Thiên, Triệu Hạo cảm thấy vị huynh đệ này thân thiết như ruột thịt, tựa như tri kỷ cả đời hắn ta.
Tri âm tri kỷ, Bá Nha Tử Kỳ, cũng bất quá là thế này mà thôi!
Hắn ta nhìn Thẩm Thiên, trong ánh mắt như lóe lên ánh sáng thiết tha và chân thành: "Được lắm! Từng lời của Thẩm huynh tựa như châu như ngọc!"
Trương Vân Hi lạnh lùng nhìn qua Triệu Hạo, trong mắt toé ra tia lửa điện, nàng có cảm giác mình bị xem nhẹ.
Triệu Hạo không hề cảm nhận được nguy hiểm tràn ngập trong không khí, hắn ta nhìn Thẩm Thiên với ánh mắt nóng bỏng.
"Thẩm huynh, ta với huynh vừa gặp đã quen, không biết Thẩm huynh có đồng ý cùng ta kết nghĩa huynh đệ?"
Khụ khụ!
Ngụm canh gà trong miệng Thẩm Thiên suýt thì phun lên mặt Triệu Hạo: "Kết nghĩa huynh đệ?"
Đang đùa giỡn ta sao?
Quầng sáng trên đầu con hàng nhà ngươi rất quỷ dị, một nửa là màu đen, một nửa là màu vàng, nhìn rối rắm lắm biết không hả.
Ai biết điều này đại diện cho cái gì, đại diện cho vận đen sẽ qua hay là thân hữu tế thiên, sức mạnh vô biên?
Dạng nhân vật chính bắt đầu bằng việc bị từ hôn thế này thì con đường về sau cơ bản đều là đánh đánh giết giết, thật sự quá nguy hiểm.
Phần Thiên Hầu, cha của Triệu Hạo, mất tích ngay trên chiến trường thượng cổ, ai biết hắn ta có khắc luôn huynh đệ kết nghĩa hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thiên hạ quyết tâm kết giao thì được nhưng kết bái thì tuyệt đối không được!
Trong khoảng thời gian này, Triệu Hạo đã thấy rõ tình người ấm lạnh, nên lúc này nhìn mặt Thẩm Thiên hắn ta cũng có thể đoán được đôi phần.
Hắn ta cười tự giễu: "Thẩm huynh chớ trách, là do Triệu mỗ đường đột, với tình cảnh bây giờ của ta sao xứng kết bái cùng huynh?"
Hít!
Thẩm Thiên không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Cái này... Cái này, mẹ nó là kịch bản nhân vật chính bị người ta xem thường sao?
Dựa theo nước đi bình thường, nếu nhân vật chính bị người ta xem thường giễu cợt, sau này nhất định tình thế sẽ đổi ngược lại.
Đệt, đừng nói là tiểu tử Triệu Hạo này định nghẹn trong bụng rồi chuẩn bị trang bức để làm đánh mặt bản thánh tử nha!
...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên nhanh trí hừ một cái nói: "Nếu ngươi suy nghĩ như vậy thì đúng là không xứng."
Thẩm Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng đi tới trước cửa sổ quan sát thành sương mù: "Ngươi làm ta quá thất vọng rồi!"
Giọng nói lạnh nhạt mang theo ý chí thôn tính thiên hạ: "Huynh đệ Thẩm mỗ phải có tham vọng như rồng vượt chín tầng mây."
"Cái gọi kim lân há chỉ là vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa thành rồng, nếu ngươi khinh thường chính bản thân mình thì sao có thể khiến người khác để mắt đến?"
"Triệu huynh, thiên kiêu chân chính không quan tâm đến cách nhìn của người khác, càng không cần sống trong ánh mắt người khác."
"Cho dù người trong thiên hạ châm chọc cười nhạo thì sao? Lòng ta cứng như đá, không thể phá vỡ!"
"Vĩnh viễn kiên định, nhiệt tình phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm bọn họ phải trố mắt đứng nhìn!"
Thẩm Thiên nói làm ánh mắt Triệu Hạo ngày càng nóng hơn: "Lời của Thẩm huynh quả thực khiến Triệu Hạo hổ thẹn."
"Thẩm huynh quả thực là tâm như vàng, thân như lửa, thiên chuy bách luyện, mà Triệu mỗ lại yếu đuối như vậy, thật sự ngây thơ quá!"
"Nghe lời Thẩm huynh nói bằng tu luyện trăm năm, hôm nay được Thẩm huynh ân cần dạy bảo, trong lòng Triệu mỗ chắc chắn sẽ không bao giờ quên!"
Thẩm Thiên khoát tay áo cười: "Triệu huynh đừng khách khí, trên thực tế vấn đề mất hết tu vi thực sự không khó để giải quyết."