Chương 168: Thay đổi kịch tính trong bình nguyên Mê Vụ (1)
Thân hình của Tam trưởng lão đã vọt tới biên giới Nam Cương, chỉ một giây sau là có thể vượt biên nhảy vào Đông Hoang.
Nhưng trong một chớp mắt tiếp theo, lưới lửa khổng lồ đã bung rộng trước mặt kim bằng, hoàn toàn bao phủ thân thể kim bằng.
“Thánh Hậu, bản tôn không phục. Nhân tộc bắt nạt bản tôn như vậy, vì sao chúng ta không thể báo thù?”
Kim bằng khổng lồ không ngừng giãy dụa, móng vuốt sắc bén liều mạng xé lưới, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Giọng nói lạnh nhạt của Bất Tử Hoàng Hậu đã vang lên: “Thánh không thể động, đây chính là minh ước của nhân và yêu, há có thể vì ngươi mà phá thề dẫn chiến?”
“Nếu muốn báo thù, chi bằng để cường giả dưới cấp Thánh của Bằng tộc ra tay đi, đánh với nhân tộc đồng cấp của Thần Tiêu thánh địa, sinh tử nghe theo mệnh trời.”
“Nếu có cường giả nhân tộc dám lấy lớn hiếp nhỏ, uy hiếp các ngươi, cho dù nhân tộc cử Đế xuất chiến, bản cung cũng sẽ ra mặt huyết chiến.”
“Nhưng bây giờ ngươi lại xúc phạm đến cấm pháp của yêu tộc, bản tôn phạt ngươi phải phong ấn tu vi ngàn năm, diện bích hối lỗi!”
Bà vừa dứt lời, tấm lưới thần khổng lồ kia đột nhiên co lại, dần dần biến thành một cái lồng chim rồi thu nhỏ cực nhanh.
Mà con Kim Sí Đại Bằng Điêu với sải cánh dài cả ngàn trượng kia cũng bị thu nhỏ lại, chỉ bằng một con chim hoàng yến.
Lồng chim màu đỏ phá nát hư không, lao tới nơi sâu nhất của Niết Bàn Chi Sâm ở Nam Cương.
Giờ khắc này, cả Nam Cương phải nghẹn ngào, không một vị cường giả nào dám đứng ra ngăn cản.
Chỉ một hóa thân thôi đã có thể trấn phong Thánh bằng chỉ trong nháy mắt dễ như bắt gà.
Mấy ngàn năm sau, thủ đoạn của Hoàng Hậu lại càng mãnh liệt hơn.
Bà, cuối cùng, vẫn là Chúa tể Nam Cương này!
…
Đông Hoang, Thần Tiêu Thánh Địa.
Trang giấy chép đầy chữ xiêu vẹo rơi lả tả xuống đất.
Phương Thường mặc áo giáp màu vàng kim điểm hồng, tay phải cầm một cây bút lông sói.
Giữa cây bút lông sói này thình lình buộc ngang một que gỗ, phía trước và phía sau đều buộc một cây bút.
Đúng vậy, đây chính là bí pháp tuyệt thế mà Phương Thường nghiên cứu ra được khi chép phạt môn quy nhiều năm qua: Bút độn. Thuật ba bút cùng chép.
Dùng loại bí thuật này chép phạt môn quy, chép một lần sao ra ba lần, tiết kiệm được không ít sức lực.
Đương nhiên, dù vậy, bị phạt chép phạt môn quy năm ngàn lần cũng đòi mệnh.
Dù sao thì môn quy của Thần Tiêu Thánh Địa…. thực sự nhiều lắm!
“Nhị sư đệ, ta không chép nổi nữa rồi!”
Phương Thường tê liệt ngã xuống mặt đất, hai mắt vô hồn, mệt mỏi rã rời.
Trương Vân Đình bất đắc dĩ nói: “Sư huynh đừng có ngừng, tiếp tục đi, còn chưa đủ đâu!”
Phương Thường lắc đầu. Y cảm giác nếu mình còn tiếp tục chép nữa thì thế nào cũng tẩu hỏa nhập ma.
Cái việc chép môn quy chết tiệt này còn khó hơn cả đánh nhau với Tôn giả Nguyên Anh kỳ, có thể ép người ta phát điên!
Đúng rồi. Mặc dù sư tôn phạt ta chép môn quy, nhưng không quy định khi nào ta phải chép xong!
Đột nhiên Phương Thường khẽ động linh cơ, phát hiện mình bắt được điểm mù rồi.
Nghĩ vậy, y hưng phấn lên: Đúng vậy! Không sai!
Chép ba ngày xong cũng là xong, chép ba năm xong cũng là xong. Chép ba mươi năm xong cũng là xong!
Chu kỳ càng dài, số chữ phải chép mỗi ngày càng ít!
Mà nếu mình có thể đột phá được tới cảnh giới cửu chuyển Kim Đan, sư tôn nhất định sẽ rất vui mừng.
Nếu may mắn đến lúc đó sư tôn nổi lòng từ bi, có khi còn bớt đi vài lần chép phạt cho mình nữa.
Vậy mình chép nhiều lần môn quy như vậy không phải là phí công sao? Ăn thiệt to rồi!
Phương Thường vỗ đùi nói: “Sư đệ, chúng ta bế quan tu luyện trước đi!”
“Chờ ta đột phá cửu chuyển Kim Đan rồi sẽ quay lại chép chỗ môn quy giới luật này!”
“Sư huynh cảm thấy trạng thái hiện tại mạnh nhất, trước nay chưa từng có, nhất định có thể phá tầng giấy mỏng kia!”
Nhìn Phương Thường tràn đầy chờ mong, Trương Vân Đình nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
…
Lại nói chuyện ở thành Mê Vụ.
Mấy người Tống chưởng quầy mang cơ duyên trở về gặp Lưu Thái Ất đang dán thông cáo.
Còn phải hỏi sao? Bọn họ vội vàng chen chúc xem thông báo của tổ chức trên Thiên Quyến.
Được mấy con hàng này chăm chỉ không ngừng tẩy não, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào đại gia đình thờ phụng Tiên Sư.
Những người này đều bán một nửa số linh dược như vụ thảo, Hợp Hoan Linh Cúc tìm được trong vùng bình nguyên Mê Vụ cho Thẩm Thiên.
Đương nhiên, lần này Thẩm Thiên không cầm không số linh dược này, trên cơ bản đều dựa theo giá thị trường mà trả cho bọn họ một ít lôi bạo phù.
Dù sao thì, với hắn, chi phí của số lôi bạo phù này rất thấp, chỉ tốn năm ba viên linh thạch là làm được một tấm rồi.
Theo như bọn họ nghĩ, Tiên Sư thực sự quá cao thượng.
Chẳng những chỉ cho chúng ta con đường lấy được cơ duyên, còn đưa tặng lôi bạo phù trân quý như vậy.
Trên thị trường loại lôi bạo phù này chính là linh phù cực phẩm, người bình thường muốn mua phải tốn cả đống tiền mới được.
Nếu tính theo giá thị trường thì lôi bạo phù mà Thẩm Thiên tặng cho họ thậm chí còn vượt quá nửa giá trị cơ duyên.
Nhất thời, nhân khí của Thẩm Thiên ở trong tiểu trấn Mê Vụ này cao chưa từng thấy.
Đồng thời, mọi người cũng càng ngày càng tò mò về chân dung thực sự sau mặt nạ của Tiên Sư.
Nhất là những tu tiên giả phái nữ.
Mà hắn lại cảm giác rất có thể chẳng mấy chốc nữa trong bình nguyên Mê Vụ sẽ xảy ra biến cố, có lẽ số lôi bạo phù này có thể cứu mạng.
Nếu quả thật có hiệu quả tốt thì đây cũng là một cơ hội tuyên truyền cho m Dương Lôi Bạo phù.
Nhưng Thẩm Thiên không quan tâm không có nghĩa là những người hữu duyên kia cũng sẽ nghĩ vậy.