Chương 167: Chúa tể Nam Cương, Bất Tử Hoàng Hậu
Lão ta bèn mở ra cánh lớn muốn bay tới tận Thần Tiêu Thánh Địa ở Đông Hoang, dùng huyết nhục của các trưởng lão Thần Tiêu để tế điện đứa con trai đã mất.
Oành!
Hai cánh lớn dài mấy ngàn trượng vàng chóe vỗ xuống, nhấc lên cuồng phong đáng sợ, nơi bị nó quét đến bị cày lên hồng câu thật sâu.
Tam trưởng lão Bằng Tộc có được tốc độ cực nhanh của tộc Thiên Bằng, hai cánh mở ra là có thể kích xạ xa vạn dặm, tựa như một vầng mặt trời vàng óng bay ngang qua bầu trời.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, lão ta đã bay qua cương vực vô tận, nhắm thẳng Đông Hoang mà phóng vút đi.
Nhưng đúng lúc này, một bình chướng bốc lửa đỏ sẫm cao vạn trượng đột nhiên xuất hiện ngăn trước mặt lão ta.
Tam trưởng lão Bằng Tộc có vẻ bi phẫn: “Thánh hậu, bản tôn chỉ muốn báo thù cho con trai. Xin ngài chớ có ngăn cản!”
Trong hư không, hỏa diễm đỏ rực ngưng tụ thành một con Liệt diễm phượng hoàng cháy rừng rực một cãnh diễm lệ, toàn thân nồng đậm tiên quang, như tiên hoàng lâm thế.
“Làm càn!”
Trong ánh lửa rừng rực vọng ra một giọng nữ ung dung cao quý, đạm mạc mà uy nghiêm, khiến cho người ta không nhịn nổi dâng lên cảm xúc muốn quỳ bái.
Cỗ pháp thân Liệt diễm phượng hoàng này thuộc về Vô Thượng Yêu Hoàng của Nam Cương, đệ nhất cường giả chưởng khống toàn bộ hoàng tộc Niết Bàn Chi Sâm, Bất Tử Hoàng Hậu.
Bà ta sinh ra từ thời thượng cổ vạn năm trước, khi ấy đã quật khởi trong trận chiến Tung Thiên Thánh, trăm trận không chết, niết bàn thành Thánh.
Trong trận Thánh chiến ấy, vô số thế lực đại thương nguyên khí, hoàng tộc Bất Tử do bà dẫn đầu lại càng đánh càng mạnh.
Cho tới hôm nay, Thánh chiến đã qua vạn năm, thậm chí Niết Bàn Chi Sâm đã phát triển thành thế lực mạnh nhất yêu tộc Nam Cương.
Mà Bất Tử Hoàng Hậu cũng trở thành vị vua không ngai của cả yêu tộc Nam Cương, thống soái hoàng tộc Bất Tử, chưởng khống hơn phân nửa Nam Cương.
Đừng nói là Tam trưởng lão tộc Nhất Bằng, cho dù là Tộc trưởng tộc Nhất Bằng, vị Thất Kiếp Thánh Bằng kia, trước mặt Hoàng hậu cũng không dám lỗ mãng.
Giọng nói của bà lại càng băng lãnh: “Bổn cung đã nói trong vạn năm nghỉ ngơi lấy sức, Thánh giả Nam Cương không thể rời vực, ngươi đang chất vấn bổn cung sao?”
Lời nói của Bất Tử Hoàng Hậu không chút dao động, lại khiến cho Tam Trưởng lão vốn đang bừng bừng lửa giận phải rùng mình.
Lão ta vội vàng nói: “Bản tôn hoàn toàn toàn không dám làm trái lại ý pháp chỉ của Thánh hậu, nhưng mối thù giết con không đội trời chung.”
Bất Tử Hoàng Hậu lạnh nhạt nói: “Con của ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, dám ra tay với Thần Tiêu Thánh Nữ, bị tên Bích Liên kia đồng cấp đánh giết, có gì không cam lòng chứ?”
“Lúc này ngươi dám một mình xông tới Đông Hoang trả thù, hẳn là ngươi cảm thấy với chút đạo hạnh tầm thường ấy của ngươi có thể hủy diệt Thần Tiêu Thánh Địa sao?”
“Đừng quên, nhân tộc đâu có thiếu Chí tôn? Yêu tộc tu sinh dưỡng khí vạn năm cũng sẽ không vì ngươi mà tổn thương đến nguyên khí.”
Trong con mắt Tam trưởng lão lóe ra ánh cừu hận nồng đậm: “Nhưng thưa Thánh Hậu, bản tôn không cam tâm!”
“Mối thù giết con không thể không báo!”
“Xin Thánh Hậu thứ tội, đợi bản tôn báo thù quay về sẽ tới Niết Bàn Chi Sâm thỉnh tội.”
Để lại một câu, kim bằng khổng lồ đã hóa thành một vệt sáng hồng lóe sắc vàng vọt tới hướng Đông Hoang.
Vị Tam trưởng lão tộc Thần Bằng này đang định làm trái với ngự lệnh của Bất Tử Hoàng Hậu, muốn mạnh mẽ xâm nhập Đông Hoang.
Khắp cương vực của Đại lục Nam Cương, nơi nào cũng có những ánh mắt trốn trong bóng tối quan sát, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ hưng phấn.
Mấy ngàn năm nay vẫn nghỉ ngơi lấy sức, thực lực của yêu tộc Nam Cương đã mạnh hơn thời điểm trận Tung Thiên Thánh Chiến vừa kết thúc rất nhiều.
Năm tháng yên ổn sinh hoạt dài đằng đẵng khiến cho rất nhiều cường giả đỉnh cao của yêu tộc sắp không kìm nén được dục vọng tàn sát từ trong máu.
Bọn họ muốn làm trái với mệnh lệnh của Bất Tử Hoàng Hậu, để cho thế lực của các giới vực khác phải mở mang tầm mắt yêu tộc mạnh mẽ cỡ nào!
Mà lần này Tam Trưởng lão Bằng tộc phá vực cũng được rất nhiều cường giả của yêu tộc ủng hộ.
Vào lúc cần thiết bọn họ sẽ giúp một tay.
Nếu không phải vậy, chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, ai dám làm trái mẹnh lệnh của Bất Tử Hoàng Hậu?
Lúc này Tam trưởng lão thi triển bí pháp của Thiên Bằng, tốc độ bạo phát, đã sắp tới cương vực Đông Hoang.
Chỉ cần lão ta xông ra được Nam Cương thành công, phá tan cấm chế xông vào được Đông Hoang, quyền uy của Bất Tử Hoàng Hậu sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Đến lúc đó, những bậc đại năng phái chủ chiến của các tộc yêu tộc vẫn trốn trong bóng tối kia sẽ ào ào xông ra uy hiếp hoàng tộc phải phá bỏ lời thề.
Dù sao, ở yêu tộc mạnh được yếu thua này, chỉ cần tỏ ra yếu ớt mệt mỏi mộ chút thôi sẽ bị đám cường địch ào ào xông lên vây công.
Nhìn Tam trưởng lão Bằng tộc vỗ cánh xông ra vạn dặm, đột nhiên Liệt Diễm Phượng Hoàng sáng bừng lên.
“Xem ra mấy ngàn năm qua bổn cung chưa từng ra tay, các ngươi đã coi thường quyền uy của bổn cung.”
“Ngu xuẩn!”
Sau câu nói lạnh lùng, Liệt Diễm Phượng Hoàng đã hóa thành một cái lưới bằng lửa lớn.
Khi lưới lửa xuất hiện, ngay cả hư không cũng rung động, bị vạch phá ra từng vết nứt không gian.