Chương 210: Sư tôn, đại sư huynh sắp không ổn rồi (1)
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên liền đỡ Triệu Hạo dậy: “Triệu Huynh không cần như vậy đâu.”
“Ta và huynh vừa gặp như đã quen từ lâu, bần đạo chỉ tiện tay giúp đỡ để kết mối duyên này thôi.”
“Nếu Triệu huynh có lòng báo đáp thì chỉ cần sau này dựa vào tu vi cao cường của mình để giúp sức khi bần đạo gặp khó khăn là được.”
Triệu Hạo vuốt cằm nghĩ ngợi, tự cảm thấy lời Thẩm Thiên nói cũng có lí, bản thân nên làm chút gì đó mới phải.
Đột nhiên Triệu Hạo nói: “Thẩm huynh, hay là ta làm tiểu đệ của huynh nhé!”
“Để báo đáp đại ân đại đức của huynh, Triệu Mỗ tình nguyện đi theo huynh ba năm, đảm nhận khổ cực, gánh chịu oán giận!”
“Tuy tài năng và tư chất của Triệu mỗ không bằng Thẩm huynh, nhưng tốt xấu gì thì cũng là đệ nhất thiên tài ở thành Mê Vụ này.”
“Nếu sau này Thẩm huynh có chuyện gì giúp đỡ thì cứ giao lại cho ta.”
Triệu Hạo rất thẳng thắn, chỉ đơn thuần nghĩ đến báo ơn, nhưng người khác thì không nghĩ như vậy.
Lưu Thái Ất âm thầm vẽ lại gương mặt của Triệu Hạo vào tờ giấy.
Tống chưởng quầy híp mắt nhìn, lại thêm một kẻ đến để nịnh hót tiên sư rồi.
Thậm chí đến cả Quế công công cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Hạo, biểu cảm không được ổn cho lắm.
Cái gì mà nếu có chuyện gì giúp đỡ thì cứ giao lại cho ta chứ?
Không ngờ tên tiểu tử trông có vẻ thành thật này lại là loại người như vậy, dám giành miếng cơm ngon của lão thái giám ta!
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như sao và gương mặt sùng bái của Triệu Hạo.
Thẩm Thiên bất lực lắm, ta chỉ ké vòng hào quang của ngươi có một chút thôi.
Thế mà tên tiểu tử ngươi lại bám lấy bổn Thánh Tử không chịu buông chứ!
Tại sao lại muốn ta phải chịu trách nhiệm?
Bổn Thánh Tử ta không làm được!
Thẩm Thiên đang nghĩ phải dùng lí do gì để thoái thác.
Thì bóng dáng một nam nhân cao ráo bước ra từ cửa Huyền Không.
Người đó nhìn Triệu Hạo, Lôi Đình Tiên Quang trên người khẽ động: “Cửu Dương chiến thể?”
Thần Tiêu Thánh Chủ không phải là một người bình thường không có kiến thức, ông ta từng đọc qua rất nhiều sách cổ, có thể gọi là nhà bác học.
Còn về thể chất Cửu Dương, Thần Tiêu Thánh Chủ từng đọc được một ghi chép có liên quan trong một bộ sách cổ.
Cửu Dương chiến thể có chung nguồn gốc với Thái Dương thánh thể trong truyền thuyết, là một loại thể chất được phát triển từ Thái Dương thánh thể.
Tuy loại thể chất này không mạnh bằng Thái Dương thánh thể nhưng cũng đủ để áp chế đa số linh thể trên đời này.
Có thể nói rằng, cho dù có là Hỏa Thổ Tương Sinh Song Lôi linh thể của Phương Thường cũng chưa chắc có thể sánh bằng.
Người có thể chất này nếu gia nhập vào Thánh Địa thì chắc chắn sẽ trở thành tuyệt thế thiên kiêu!
Giả sử có một ngày như vậy, chắc chắn đó sẽ là người bảo vệ mạnh nhất của Thánh Địa!
Nghĩ đến đấy, Thần Tiêu Thánh Chủ nhẹ nhàng mở lời, bình đạm nói: “Thiên Nhi, đây là?”
Thẩm Thiên bất lực trả lời: “Đây là Triệu Hạo huynh đệ, là bằng hữu mà đệ tử quen được ở thành Mê Vụ.”
Triệu Hạo liền nói: “Thẩm huynh có ơn với Triệu mỗ, hi vọng Thẩm huynh cho Triệu mỗ một cơ hội báo ơn lại!”
Nghe lời nói kiên định của Triệu Hạo, Thần Tiêu Thánh Chủ thầm tặc lưỡi, Thiên Nhi không hổ là đứa con của Khí Vận trong truyền thuyết.
Vô tình đến thành Mê Vụ, nhặt được một mỏ linh thạch, hai đại kỳ vật thì cũng thôi đi.
Đằng này lại nhặt thêm một tiểu đệ sở hữu Cửu Dương chiến thể trong người, có tiềm chất trở thành tuyệt đại thiên kiêu nữa chứ.
Hơn nữa, nghe cách nói của Triệu Hạo, chắc là Thẩm Thiên chỉ tuỳ ý chỉ điểm cho hắn mà thôi.
Kết quả, Triệu Hạo lại gặp được cơ duyên, khôi phục lại tu vi một cách khó hiểu.
Loại may mắn này càng nói lên y là đứa con của ông trời rồi!
Quả nhiên, Thiên Nhi chính là phúc từ trên trời rơi xuống của Thần Tiêu thánh địa.
Nghĩ đến đây, Thần Tiêu Thánh Chủ lại bình đạm nói: “Thôi kệ!”
“Triệu Hạo, bổn tọa thấy ngươi có duyên với bổn thánh chủ, ngươi có thể gia nhập vào môn đạo của ta.”
“Ngươi có muốn bái bổn tọa làm sư, trở thành đệ tử chân truyền thứ năm của của bổn tọa không?”
Nghe xong lời Thần Tiêu Thánh Chủ nói, Triệu Hạo hơi ngẩn người ra, một sự do dự khó hiểu dâng lên trong lòng.
Dù sao thì trong giới tu tiên, sư tôn như cha, trước khi được sự đồng ý của sư tôn thì không được nhận thêm sư tôn khác.
Lúc trước, Triệu Hạo đã bái Càn Dương kiếm tôn làm sư, bây giờ thật sự không thể bái thêm một sư tôn mới nữa.
Nhưng đối phương rất mạnh… …
Đúng vào lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói yếu ớt: “Đồng ý đi.”
Đúng thế, đó là giọng của Càn Dương kiến tôn, ông ta đang trả lời Triệu Hạo.
Ánh mắt của Thần Tiêu Thánh Chủ đặt trên người Triệu Hạo, suy ngẫm điều gì đó.
Ông ta bình tĩnh nói: “Đạo hữu chỉ còn lại chút tàn hồn, nếu không chê thì có thể đến Dưỡng Hồn điện của bản môn để dưỡng hồn.”
“Đợi thần hồn khôi phục rồi thì có thể chuyển tu sang quỷ đạo hoặc cơ thể xác thịt khác, giành lấy chút cơ hội sống còn.”
Đương nhiên là những lời này được truyền trực tiếp vào trong cơ thể của Triệu Hạo, lời này là nói cho kiếm tôn nghe.
Hai vị đại lão thần nói chuyện qua thần thức hoặc có thể nói là đang tiến hành một cuộc giao dịch đặc biệt.
Cuối cùng, dường như hai người đã bàn bạc xong giá cả.
Triệu Hạo bị Càn Dương kiếm tôn bán … khụ khụ, đưa đến Thánh Địa.
Ngoài Càn Dương kiếm tôn ra, Triệu Hạo còn bái Thần Tiêu Thánh Chủ làm sư, tu hành lôi pháp.
Ngày tháng sau này, có thể ở cùng một tông môn với Thẩm Thiên, báo đáp ơn nghĩa cho Thẩm huynh.
Triệu hạo vô cùng phấn khởi, thậm chí còn không kìm được nhảy nhót tung tăng trước mặt Tuyết Vô Hạ.
Ha ha h aha, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, họ Hạ ngươi cuối cùng cũng bị Triệu mỗ vượt mặt rồi!
Triệu mỗ ta có thể học nghệ cùng một phái với tiên sư. Hơn nữa còn là sư huynh đệ của nhau, ngưỡng mộ chứ!
Đúng là Tuyết Vô Hạ thật sự ngưỡng mộ, gato với hắn ta lắm!
Đương nhiên, người gato không chỉ có mỗi nàng ta, còn có lão đạo sĩ bên cạnh.
Lão gato vì Thần Tiêu Thánh Chủ lại thu nhận thêm một đồ đệ tài giỏi.
Lão nghi ngờ bản thân lão là Thần Tiêu trưởng lão giả.
Thật ngưỡng mộ khi sư đệ có nhiều đệ tử hiếu kính không tài giỏi như vậy!
Đợi sau này già rồi, mệt rồi, độ kiếp thất bại rồi, vẫn còn có các đệ tử chăm sóc cho.
Chẳng như lão đạo này, không có học thức, nhà nghèo rớt mồng tơi. Ngoại trừ tu thành tiên ra thì không còn lựa chọn nào khác, thật thê thảm!