Chương 307: Khổng Tước này quả nhiên chẳng phải con chim tốt lành! (1)
Thần Tiêu Thánh tử đáng ghét, dám đổi xử với ta như vậy.
Trên người Kim Vũ mặc bộ giáp cũ nát nhặt được từ trong chiến trường thượng cổ, trên mặt đầy vẻ xấu hổ giận dữ.
Hắn ta đường đường là thiên kiêu của Thiên Bằng tộc Nam Cương, từ nhỏ luôn là con chim đứng trên những con chim khắc, đi tới đâu mà chẳng được tiếp đón lịch sự cơ chứ?
Kết quả lần này hắn ta từ Nam Cương vạn dặm xa xôi chạy đến Đông Hoang, vốn muốn rửa sạch mối nhục cho Thiên Bằng tộc, kết quả đã bị Thẩm Thiên tẩy kiếp sạch rồi.
Quan trọng hơn nữa là, tất cả quá trình này đều lọt vào mắt Khổng Mộng.
Điều này khiến sự kiêu ngạo trong lòng Kim Vũ hoàn toàn không thể nào chấp nhận được, tâm thái của chim đều sập đổ cả rồi.
“Đáng ghét, Thẩm Thiên ngươi khinh người quá đáng!”
Kim Vũ nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tản ra ngọn lửa màu vàng: “Một ngày nào đó, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân!”
Ngay lúc trong lòng Kim Vũ vừa dâng lên suy nghĩ này thì sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, gương mặt cứng lại nhìn về phía bên kia của Ma Huyết cốc.
Hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Một cảm giác kiêng kỵ cực lớn xông thẳng lên đầu.
Hắn ta có thể cảm nhận thấy hình như trong Huyết Ma cốc có cất giấu thứ gì đó không sạch sẽ.
Hào quang màu vàng tản mát trên người tăng lên, Kim Vũ đang chuẩn bị nghênh địch, trạng thái của hắn ta hiện tại thật ra đã chẳng ra làm sao rồi!
Bỗng nhiên, Kim Vũ xoay người bỏ chạy.
Hắn ta đột nhiên vỗ hai cánh bay vào trong Huyết Ma cốc.
Vì Kim Vũ nhìn thấy có một con Huyết Ma cao chừng vài chục trượng đang cản trước mặt hắn ta.
Khí tức và đầu của con Huyết Ma này hoàn toàn không yếu hơn năm con Huyết Ma ban nãy Kim Vũ đã giết.
Nói cách khác, con này cũng có sức chiến đấu so được với Nguyên Anh kỳ!
Nên biết rằng giờ trong chiến trường thượng cổ, tu vi của tất cả sinh linh ngoại giới đều bị áp chế ở dưới Kim Đan kỳ.
Cho dù Kim Vũ ở thời kỳ toàn thịnh thì tuyệt đối cũng không thể dựa vào thực lực của bản thân đánh hạ được con Huyết Ma này, ngược lại có thể còn bị hút khô.
Huống hồ, giờ Kim Vũ vốn đã đại thương nguyên khí.
Thực ra cứng đối cứng với con Huyết Ma này chỉ e ngay cả cơ hội chạy trốn còn chẳng có.
Trong lòng Kim Vũ thầm than không ổn, lần này xui xẻo to rồi, ngay cả uống nước mà cũng bị dắt răng.
Trước kia mỗi lần đến chiến trường thượng cổ thí luyện ở Huyết Ma cốc không có lấy một vong linh Nguyên Anh kỳ, lần này sao lại thay phiên xuất hiện?
Giờ chỉ đành quay lại bên trong chiến trường thượng cổ sau đó tìm cách khác thoát thân vậy.
Kim Vũ ra sức phe phẩy cánh bay ngược lại vào trong khe núi.
Tuy nhiên khi hắn ta sắp bay đi khỏi Huyết Ma cốc đầy rẫy nguy cơ thì con Huyết Ma thứ hai xuất hiện trước mặt hắn ta.
Con này cũng cao vài chục trượng, trên người cũng tản ra khí tức cường đại.
Nó cứ thế cản trước mặt Kim Vũ rồi đột nhiên vỗ một tay sang.
Một chưởng của Huyết Ma đánh ra Kim Vũ liền cảm thấy khí lưu xung quanh mình dều bị một cỗ sức mạnh vô hình kéo lại, rất khó để né tránh tự do linh hoạt được nữa.
Trước có Huyết Ma, sau cũng có Huyết Ma, hai bên là khe núi không thể né tránh, chừng đó đủ để khiến con chim này rơi vào khốn cảnh tuyệt vọng!
Đôi mắt hắn ta lóe lên tia tàn khốc, dùng cánh làm dao đột nhiên chém vào bàn tay của Huyết Ma kia!
“Thiên Bằng Cửu Trảm, Đệ Nhất Trảm, Trảm Sơn Hà!”
Kim quang sáng như ngọc giống như ánh mặt trời sáng chói cùng va chạm với dịch máu kia, sau đó... bị bao phủ.
Ối!
Kim Vũ rên rĩ, bị một tát này vỗ ngã trên mặt đất sau đó bị đánh về nguyên hình không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Lúc này con Huyết Ma phía sau cũng đuổi theo, trực tiếp đưa tay ra nhấc đôi cánh của Kim Vũ lên giống như đang xách một con gà.
“Buông ra, buông ra!”
“Khốn kiếp, muốn giết thì giết đi, đừng đụng vào chân tay ta!”
“Tên khốn! Tên khốn, bỏ cái bàn tay nhơ nhớp bẩn thỉu của ngươi ra!”
“Bổn điêu đã tạo nghiệp gì mà lại chết trong tay loại vong linh Huyết Ma bẩn thỉu này!”
Trong lúc Kim Vũ đang không ngừng giãy dụa trong tay Huyết Ma thì có một thiếu niên mặc trường bào đen chậm rãi đi từ trong bóng đêm tới.
Hắn ta nghiền ngẫm đánh giá Kim Vũ: “Thiên tài kiêu tử của Kim Sí Đại Bàng tộc, có được huyết mạch Kim Sí Đại Bàng gần như hoàn toàn tinh thuần, thật là hiếm có.”
“Ngươi chính là tế phẩm tốt nhất, sẽ cùng với vô số thiên kiêu khác trở thành nền tảng để bổn Điện hạ bước lên con đường chí cao, mang theo vinh quang!”
“Nhãi con, ngươi giác ngộ đi!”
Dứt lời, hai bàn tay Hắc Nguyên kết ấn.
Bên ngoài Huyết Ma nhất thời tạo nên gợn sóng máu đưa Kim Vũ lấp đầy bụng nó.
Mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt khiến Kim Vũ cảm thấy buồn nôn: “Khốn kiếp, muốn giết cứ giết, vì sao lại sỉ nhục bổn điêu!”
“Hôi quá! Đừng, đừng nhét vào, cứ giết chết ta đi! Hãy cho bổn điêu được chết được thoải mái nào!”
“Không thể nào thở được nữa, hôi quá, tanh quá, buồn nôn quá. Ọe... ọe ọe... ọe ọe ọe...”
Cuối cùng, Kim Vũ vẫn giống các đệ tử khác bị giam cầm hoàn toàn trong cơ thể Huyết Ma.
Sau khi Hắc Nguyên bắt Kim Vũ thì một lần nữa ẩn vào trong bóng đêm rồi lại tiếp tục ở trong Huyết Ma cốc ôm cây đợi thỏ.
Thứ hắn ta mong chờ chính là một bữa hiến tế long trọng, những nhân tộc, yêu tộc này đều sẽ trở thành tế phẩm, và Thần Tiêu Thánh tử chính là món đồ tế mà hắn ta thèm nhỏ dãi nhất!
“Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, mau tới đi!”
“Bổn Điện hạ nhớ ngươi muốn chết rồi!”
…
Phía bên kia, Thẩm Thiên và Khổng Mộng cũng vừa mới bước ra khỏi không gian Thần quang.
Vách đá có hình ảnh Khổng Tước ngũ sắc bao trùm dần dần xuất hiện những vết nứt rồi ầm ầm sập xuống.
Khổng Mộng nhìn vách đá đổ sập rồi hành lễ một cái, trong mắt lóe lên tia sáng ngũ sắc.
Lúc này nàng ta đã mạnh hơn so với lúc trước vì nàng ta đã có có được bản nguyên Thần quang của Khổng Tước cấp Thánh thuần khiết nhất, điều này có lợi ích rất lớn đối với nàng ta.