Chương 425: Thánh tử nhà người ta, oán 0 năm! (2)
Tuy rằng ba vị thánh đã bị bắt nhưng bên trong cổ quốc vô lượng vẫn còn ẩn giấu rất nhiều giáo đồ Tà Linh giáo.
Trong đó không thiếu đệ tử nòng cốt của Tà Linh giáo, chắc chắn nhẫn trữ vật của bọn họ cũng chứa rất nhiều tài nguyên.
Nếu vây quét hết tất cả giáo đồ thì thu hoạch ắt sẽ không nhỏ.
Tuy rằng nó vẫn ít hơn tài nguyên tịch thu được từ thánh giả nhưng cũng đủ làm thánh địa động lòng.
"Đánh đấm thì không thấy các ngươi, bây giờ đánh xong thì nhảy ra đòi chia của hả? Có tin lão đạo đánh bể đầu chó của các ngươi không?"
Lão đạo sĩ nóng nảy nào đó đang vui vẻ kiểm tra thu hoạch, lão chưa từng vui vẻ đến thế trong suốt mấy trăm năm qua.
Ai ngờ Tử Phủ thánh chủ lại đòi chia một nửa thu hoạch cho thánh địa bọn họ.
Ngay lập tức, cây côn trong tay Bích Liên thiên tôn lại trở nên to lớn và dài ra.
Lão đã chuẩn bị chọc côn về phía cái tên điên không biết xấu hổ kia bất cứ lúc nào.
Tử Phủ thánh chủ hơi sầm mặt: "Di chỉ cổ quốc vô lượng thường nằm trong phạm vi quản hạt của bổn thánh địa, theo lý thì các vị nên thông báo cho bổn tọa trước khi vào lãnh thổ của bổn thánh địa để vây quét giáo đồ mới phải."
"Huống hồ nơi các vị đang đứng gần Tử Phủ Thánh Địa ta đây, bổn tọa chỉ muốn chia một nửa là nể tình lắm rồi."
"Nếu Thần Tiêu thánh chủ và Dao Trì thánh chủ không nói lý thì hôm nay chúng ta khó tránh phải đánh một trận."
Một lời phơi bày chân tướng, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Bốn vị thánh giả và hơn chục vị thiên tôn dâng trào hơi thở về phía phe liên minh.
Bích Liên thiên tôn cười khẩy, côn vàng trong tay múa ra gió lốc: "Phân điện Tà Linh giáo này gần chỗ thánh địa của ngươi nên lợi ích thuộc về ngươi hử?"
"Vậy Tử Phủ Thánh Địa gần Thần Tiêu Thánh Địa ta đó, có phải các ngươi nên nhập vào Thần Tiêu Thánh Địa luôn không?"
"Với loại người vô sỉ như ngươi, lão đạo thấy một người thì đánh một người!"
Sắc mặt của Dao Trì thánh chủ lạnh dần: "Tuy rằng việc khống chế Phá Quân làm tiêu hao một ít pháp lực nhưng bổn tọa vẫn còn có thể chiến đấu, tới đây đi."
Tử Phủ thánh chủ nở nụ cười đùa cợt, nhìn thẳng vào Thần Tiêu thánh chủ: "Trương Long Uyên, ngươi cũng muốn u mê như vậy à?"
Thẳng thắn mà nói, Tử Phủ thánh chủ đã khó chịu với Thần Tiêu thánh chủ từ lâu.
Mấy nghìn năm qua, hai thánh địa Thần Tiêu và Tử Phủ vẫn luôn không hợp nhau, thậm chí thường âm thầm phân cao thấp với nhau.
Do bộ Thần Tiêu Lôi Đế kinh cấm thiếu sót nên Tử Phủ Thánh Địa thường chiếm phần hơn.
Tuy nhiên, vào nghìn năm trước, Thần Tiêu Thánh Địa bỗng dưng vùng lên như uống máu gà vậy.
Chỉ trăm năm mà Thần Tiêu Thánh Địa đã bồi dưỡng ra hai ngọa long... hai vị thiên kiêu Trương Long Uyên và Sở Long Hà.
Đó là thời đại tỏa sáng của riêng Thần Tiêu Thánh Địa, Thần Tiêu song kiệt ép các thiên kiêu cùng thế hệ không thở nổi.
Đặc biệt là Sở Long Hà, thậm chí lão còn một mình đánh mười tám vị đệ tử chân truyền của Tử Phủ vào thời gian tài hoa xuất chúng nhất.
Tuy rằng Trương Long Uyên khiêm tốn hơn nhiều nhưng lại thông minh hơn Sở Long Hà, giỏi nhất là ra mấy trò mưu ma chước quỷ.
Về cơ bản, mỗi lần Sở Long Hà gây chuyện thì tên Trương Long Uyên này lại bày mưu tính kế kiếm đường lui.
Bằng không Sở Long Hà đã chết từ lâu rồi.
Trên thực tế, Trương Long Uyên mới là người chủ đạo trong Thần Tiêu Thánh Địa.
Trong thời đại đó, các thánh tử Đông Hoang đều run lẩy bẩy trước mặt hai người.
Vì quang hoàn của cả hai sáng rực nên thánh tử Tử Phủ cũng trở nên bình thường quá đáng.
Rõ ràng ông ta cũng là thiên tài trăm năm hiếm gặp của Tử Phủ Thánh Địa, rõ ràng ông ta cũng được xem như tài năng xuất chúng trong lứa thánh tử ở Đông Hoang.
Thánh tử của Tử Phủ Thánh Địa đời đời đều phân cao thấp với thánh tử Thần Tiêu thánh địa, hơn nữa về cơ bản thì bên Tử Phủ mạnh hơn.
Ấy thế mà không chỉ đại sư huynh Thần Tiêu có thể trấn áp ông ta một cách đơn giản mà đến nhị sư huynh cũng có thể giẫm ông ta dưới chân.
Thế cho nên mọi người gần như sẽ mang ông ta ra so sánh mỗi khi nhắc đến Sở Long Hà và Trương Long Uyên.
Không sợ không biết hàng, chỉ sợ so loại hàng.
Thánh địa cách vách có hai ngọa long tài cao, thử hỏi đại sư huynh Tử Phủ như ông ta nên sống thế nào!
Thậm chí người biết chuyện còn gán cho ông ta một biệt hiệu cực kỳ nhục nhã, đó là thánh tử Tử Phủ bị thánh tử Thần Tiêu ép thê thảm nhất lịch sử.
A, đó là biệt hiệu tệ hại và khuất nhục đến cỡ nào?
Nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà!
Mãi đến khi Sở Long Hà tự phế cơ thể thần của mình.
Thần Tiêu thánh chủ một cây chẳng chống vững nhà, bất đắc dĩ tu luyện "Bổ Thiên đạo kinh", đồng thời ngày càng khiêm tốn hơn.
Dần dà, câu chuyện Thần Tiêu song kiệt không còn được nhắc đến trong Đông Hoang nữa, nhờ đó Tử Phủ thánh chủ mới sống tốt hơn một chút.
Mặc dù vậy, Tử Phủ thánh chủ vẫn không hết ác cảm với hai kẻ này, bởi lẽ đó là oán khí đã được ấp ủ suốt một nghìn năm mà!
Ngày dài tháng rộng, tình cảm đậm sâu!!!
Hừ, hai người các ngươi phong hoa tuyệt thế thì sao?
Trong thế giới tu tiên này, chỉ người cười đến cuối cùng mới là tốt nhất!
Bổn tọa đã luyện thành bộ "Tử Phủ Đế kinh" cấm từ lâu, hơn nữa còn lấy được "Niết Bàn Bất Diệt Đế kinh".
Song song đó, đệ tử Tề Thiếu Huyền của bổn tọa đã hoàn thành Kim Đan mười chuyển mà người thường gần như không thể làm được, có thể nói thiên phú của y còn vượt xa Sở Long Hà năm xưa!
Hiện giờ bổn tọa lẫn đệ tử của bổn tọa đều đã vượt xa Trương Long Uyên ngươi và đệ tử của ngươi.
Bổn tọa sẽ trả lại các ngươi gấp bội nỗi nhục "thánh tử nhà người ta" khi xưa!
Tràng hạt Cửu Tử trong lòng Thẩm Thiên khẽ rung.
Thần Tiêu thánh chủ bình tĩnh đáp lại lời nói đầy oán niệm của Tử Phủ thánh chủ: "Ngươi muốn chia một nửa à?"
Tử Phủ thánh chủ hừ lạnh: "Nếu ngươi không đồng ý thì bổn tọa đành phải đánh một trận với các ngươi để phân chia cao thấp thôi."
"Nếu ngươi thắng bổn tọa thì bổn tọa sẽ đi ngay, còn nếu ngươi thua thì Tử Phủ và Bắc Đấu phải được phân một nửa thu hoạch trong lần vây quét này."
Thẳng thắn mà nói, việc phân chia thu hoạch chỉ là thứ yếu.
Tử Phủ thánh chủ ông ta chắc chắn sẽ đánh trận này để chứng minh bản thân!
Thần Tiêu thánh chủ thở dài: "Đọc sách nhiều, đọc sách hay sẽ khiến người ta hiểu lễ, thêm trí tuệ."
Tử Phủ thánh chủ tức giận: "Ý ngươi là gì?"
Thần Tiêu thánh chủ nhìn Tử Phủ thánh chủ một cách thờ ơ: "Ngươi cảm thấy mình được à?"