Chương 439: Thiên kiếp là yêu quái kiêu ngạo (2)
Dù tính trong tất cả thiên kiêu Long tộc Hắc Long đảo vạn năm nay thì cậu ta cũng có thể nằm trong năm vị trí đầu.
Mặt khác, độ tinh khiết huyết mạch của bốn vị bát phẩm Hắc Long khác cũng chưa chắc đã cao hơn cậu ta, không thể gây cho cậu ta uy áp to lớn đến như vậy.
Mặc dù Ngao Ô nhỏ tuổi nhưng có sự kiêu ngạo của Long tộc. Cậu ta không cam tâm bị long uy không rõ áp chế cho nên cậu ta vẫn đang chống cự.
Tứ chi ngũ chỉ của cậu ta cắm sâu trong lòng đất, thân rồng bất khuất ngóc lên, đầu kiêu ngạo nhìn lên bầu trời Thánh Tử phong.
Cậu ta muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc quả trứng rồng thần bí này có lai lịch gì, nhất định phải nhìn cho rõ!
“Chỉ một quả trứng rồng không rõ lai lịch mà muốn bổn Thái tử thần phục?”
“Nằm mơ đi, xương rồng của bổn Thái tử thà gãy chứ không chịu cong!”
Ba phút sau, Ngao Ô nằm xuống.
Haizz, chống cự mệt mỏi quá.
Nếu uy áp mà sâu trong huyết mạch còn cảm thấy thì độ tinh khiết huyết mạch của quả trứng rồng này cao hơn bổn Thái tử, hẳn là như vậy!
Đối mặt với Long tộc có độ tinh khiết huyết mạch cao hơn mình, nằm xuống biểu thị tôn trọng cũng không mất mặt.
Ừm, cảm giác nằm rạp trên mặt đất nhìn đại lão độ kiếp, rất tốt.
Tề Thiếu Huyền bên cạnh đỡ trán: “...”
Tiểu lão đệ này, nếu đệ thực sự không chịu được nói sớm không phải tốt hơn sao?
Là bạn ký kết khế ước Long Thần với Tề mỗ, thể diện của đệ cũng là thể diện của Tề mỗ.
Đệ nói cứng trước mặt vô số người như vậy, vài phút sau lại bị tát vào mặt, đệ bảo mặt mũi của Tề mỗ biết để đâu đây.
Thật là mất mặt.
...
“Khụ khụ, bạn của Tề mỗ xảy ra chút chuyện, chúng ta tạm dừng quyết đấu có được không?”
Tề Thiếu Huyền nhìn Phương Thường, Trương Vân Hi đang nhìn mình chằm chằm mình, y không khỏi nuốt ngụm nước bọt, mồ hôi trên trán ứa ra.
Nói thẳng ra thì nếu Ngao Ô không xảy ra vấn đề, bọn hắn nhân long hợp nhất thi triển thuật kết hợp trong “Chân Long Đế kinh” thì sẽ đánh đâu thắng đấu.
Đừng nói Phương Thường và Trương Vân Hi, cho dù Trương Vân Đình có chính thức vào cuộc Tề Thiếu Huyền cũng tự tin có thể thắng hêt
Nhưng lúc này con rồng con Ngao Ô kia bị đè nằm bẹp dí không dậy nổi thì còn đánh đấm thế nào?
Hơn nữa Tề Thiếu Huyền còn cảm nhận được rất rõ chiến lực của mình đang bị suy yếu.
Mặc dù y thu hoạch được rất nhiều cơ duyên nhưng chiến lực hạch tâm vẫn phát ra từ “Tử Phủ Đế kinh” “Chân Long Đế kinh” và “Niết Bàn Bất Diệt Đế kinh”.
Trong đó “Niết Bàn Bất Diệt Đế kinh” chủ yếu là dùng để chữa thương khôi phục, “Tử Phủ Đế kinh” và “Chân Long Đế kinh” chủ chiến.
Và sức mạnh chân long trong cơ thể y vì cùng nguồn gốc với Ngao Ô nên cũng bị long tộc phẩm cao hơn áp chế.
Có điều sự áp chế mà y cảm nhận được sẽ không khoa trương đến mức phải cúi đầu như Ngao Ô mà thôi.
Tuy nhiên cho dù là thế, Tề Thiếu Huyền cũng cảm thấy lúc này sức chiến đấu của mình đã yếu đi hai ba phần trở lên.
Y ở trong trạng thái này, nếu đánh với Phương Thường và Trương Vân Hi sẽ có xác suất bị đè xuống đất giày vò rất lớn.
Vì thế e là có xấu hổ đến mấy, Tề Thiếu Huyền cũng chỉ có thể xin trì hoãn quyết đấu đợi tiểu tử Ngao Ô kia khôi phục.
Lôi đình Bạch Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Thiếu Huyền, giọng Trương Vân Hi lạnh vùng vang lên: “Ngươi, không phải nói đã nghiêm túc rồi sao?”
Tề Thiếu Huyền: “...”
Cự Linh Chân Thân Phương Thường cầm trường thương như đang nghĩ xem đâm vào đâu thì tương đối dễ chịu: “Không phải ngươi nói nhiệt huyết sôi trào, chê chúng ta vẫn chưa đủ mạnh sao?”
Tề Thiếu Huyền: “...”
Cảm giác nóng rát trên mặt truyền đến, Tề Thiếu Huyền lặng lẽ dùng linh khí tử sắc che giấu toàn bộ cơ thể mình.
Biết trước Thần Tiêu thánh địa là cục xương khó gặm như thế này thì lúc đầu đã không nói mấy câu ra vẻ như thế rồi.
Huhuhu, ra vẻ quá giờ bị điên cuồng tát vào mặt, xấu hổ quá!
May là sỉ nhục thì sỉ nhục nhưng Trương Vân Hi và Phương Thường đều hoàn toàn thu pháp thân lại, không tiếp tục tấn công nữa.
Một mặt vì bọn họ bộc phát toàn lực sẽ hao tổ rất lớn, một mặt khác là Thẩm Thiên đã xuất quan rồi.
Bọn hắn liều mạng chặn Tề Thiếu Huyền như vậy chẳng phải để giữ tôn nghiêm cho Thần Tiêu Thánh tử, để ít nhất là không phải chưa chiến đã bại sao?
Bây giờ Thẩm Thiên đã xuất quan, Phương Thường và Trương Vân Hi tin chắc rằng với sức chiến đấu của hắn, tuyệt đối có thể quang minh chính đại treo Tề Thiếu Huyền lên đánh một trận.
Đến lúc đó, chẳng phải sẽ vẻ vang hơn quần ẩu với Tề Thiếu Huyền giành chiến thắng nhiều sao?
Còn Tề Thiếu Huyền lúc này đang thẹn đỏ mặt kia thì thật ra chẳng cần để ý nữa.
Vì giờ khắc này tất cả sự chú sy của mọi người đều dồn lên lôi kiếp của Thần Tiêu Thánh Tử phong.
Bọn họ đều đang tò mò, vì sao Thần Tiêu Thánh tử... lại biến thành một quả trứng rồng, hơn nữa còn độ kiếp.
Chẳng lẽ, Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên đoạt xá trứng rồng, muốn mượn nó để một lần thành Thánh sao?
Tất cả suy đoán mà mọi người đưa ra này đương nhiên chỉ bị giới hạn ở những người không có kiến thức.
Những nhân vật lớn thật sự lúc này đã tra rõ hư thực trên Thánh Tử phong, hơn nữa ai nấy cũng đều có những toán tính, mưu đồ riêng.
“Phương Thường, Trương Vân Đình, Trương Vân Hi, uy năng trận lôi kiếp này tương đương với công kích của cường giả Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, uy hiếp với các con không lớn, có thể mượn đó để cảm ngộ chương cấm kỵ.”
Trong đầu tam kiệt vang lên giọng nói hờ hững của Thần Tiêu Thánh chủ.
Ba người cùng nhau gật đầu lao về phía Thánh Tử phong, bước vào trong kiếp vân.
Đương nhiên, ba người bọn họ không xâm nhập vào khu vực trung tâm lôi kiếp làm ảnh hưởng trứng rồng độ kiếp, mà chỉ ngồi xếp bằng ở khu vực bìa ngoài, luyện hóa năng lượng lôi đình tản mát ra.
Trong lúc nhất thời, ba người bọn họ như cùng chung nhịp đập với lôi đình trong trời đất, ấn ký lôi đình nơi mi tấm chiếu sáng rạng rỡ.