Chương 440: Thiên kiếp là yêu quái kiêu ngạo (3)
“Chương cấm kỵ của Thần Tiêu thánh địa đúng là siêu phàm, có thể luyện hóa được cả sức mạnh thiên kiếp.”
“Nghe nói trước đây chương cấm kỵ Thần Tiêu Lôi Đế kinh chỉ có Thánh tử, Thánh nữ mới có tư cách tu tập, nhưng dưới sự đề nghị kịch liệt của Thánh tử đời này nên đã đặc biệt đặc cách truyền thụ cho Phương Thường và Trương Vân Đình.”
“Chẳng trách Phương Thường và Trương Vân Đình lại ủng hộ Thần Tiêu thánh địa như vậy, nên biết trong giới Tu tiên, ân truyền pháp không thua gì ân cứu mạng!”
“Nếu là ta, ta cũng sẽ quyết đoán như Thần Tiêu Thánh tử, có tâm vô địch thực sự là phải mong muốn sư huynh đệ đồng môn càng mạnh càng tốt.”
“Dù sao chương cấm kỵ vốn là để Thánh tử có thể áp chế được các đệ tử khác, nếu tu luyện công pháp như nhau, Thánh tử sẽ khó áp chế tuyệt đối các đệ tử chân truyền khác, dễ lay động quyền.”
“Đúng vậy, đúng vậy, các Thánh tử khác toàn kêu gào “Ta có tâm vô địch”, “Có ta vô địch”, nếu vô địch thật sự thì còn cần thiên vị sao?”
“Phải dựa vào chương cấm kỵ để vô địch trong đồng môn thì có gì là vô địch? Người chân chính ai mà cần thiên vị chứ?”
“Giờ xem ra, chỉ riêng sự phóng khoáng này, Thần Tiêu Thánh tử đã hơn Tử Phủ Thánh tử rồi.”
Trong đám đông vang lên tiếng “xì xào bàn tán” của đám đệ tử tiên môn lớn, tuy nhiên với tu tiên giả mà nói, những tiếng “xì xào bàn tán” này thật sự không nhỏ.
Lập tức, Tử Phủ Thánh tử vốn đang thẹn mặt lại càng đỏ hơn.
Y biết trong đám đó có không ít antifan của mình đang “thổi lửa”, vì lúc y quét ngang Đông Hoang thật sự đã đắc tội quá nhiều người.
Nếu y tiếp tục quét ngang nữ, chính thức trở thành “có ta vô địch” vậy thì những antifan này chắc chắn sẽ không còn gì để nói, chỉ có thể âm thầm ghen tỵ mà thôi.
Vấn đề là, y đã kẹt lại ở Thần Tiêu thánh địa.
Kể từ đó, những người kia dĩ nhiên là không thể kìm nén nữa, bắt đầu điên cuồng “thổi gió”.
Thậm chí có vài người còn cố ý để Tử Phủ Thánh tử nghe thấy, dù sao nếu thật sự muốn “xì xào bàn tán” thì sao không dùng thần thức truyền âm?
“Thần Tiêu Thánh tử sao vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”
Trong linh khí tử sắc, Tề Thiếu Huyền buồn bực nói. Y không ngốc, có thể nhận ra quả trứng rồng màu đen kia không thể nào là Thẩm Thiên.
Tuy nhiên trên đỉnh Thần Tiêu Thánh Tử phong đột nhiên xuất hiện một quả trứng rồng có độ tinh khiết huyết mạch cao như vậy, điều này đã đủ khiến Tề Thiếu Huyền dâng lên dự cảm không may rồi.
Bỗng nhiên, đám đông lại một lần nữa nổ tung.
“Mau nhìn đi, mau nhìn đi, trong Thánh tử điện có người bước ra kìa.”
“Mỹ nam tử anh tuấn quá, dung nhàn này, vóc dáng này, khí chất này, y phục này, hoàn mỹ!”
“Sau lưng còn có ánh sáng công đức lớn như vậy, A Di Đà Phật, thế này là làm bao nhiêu chuyện tốt rồi đây? Bần ni yêu.”
“Sao có thể như vậy chứ! Nơi huynh ấy đi qua, những linh thảo kia đều sinh trưởng nhanh chóng, linh hoa nở rộ, còn có cả linh điệp chen chúc, đây là nhân vật thần tiên nào vậy?”
“Chẳng lẽ đây chính là Thần Tiêu Thánh tử trong truyền thuyết sao? Nghe nói huynh ấy là đệ nhất mỹ nam tử Đông Hoang, bổn tiên tử si mê rồi...”
...
Tề Thiếu Huyền lén nghe những lời bàn tán của mọi người xuyên qua tử khí, tim đập bột một cái.
Y hít sâu một hơi, linh khí tử sắc vốn bao phủ toàn thân lộ ra hai lỗ nhỏ, y nhìn về phía Thánh Tử phong thông qua hai cái lỗ này.
Y thất cánh cửa lớn của Thánh tử điện từ từ mở ra, một thiếu niên mặc cẩm y bạch long đang chậm rãi bước ra từ cửa.
Hắn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trông trẻ trung hơn Tề Thiếu Huyền rất nhiều, dung nhan tuyệt thế.
Dù Tề Thiếu Huyền đã được coi là mỹ nam tử hiếm có ở Đông Hoang nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Thiên y cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của thiếu niên này vượt xa y lắm lắm.
Hơn nữa dị tượng sau lưng Thẩm Thiên cũng hoàn toàn không hề kém y, thậm chí còn mạnh hơn.
Sau lưng Thẩm Thiên, có một vòng sáng công đức kim sắc tản ra kim quang khiến người ta vô cùng thoải mái dễ chịu.
Vòng ánh sáng này không chỉ có thể tạo ra hiệu quả áp chế mạnh mẽ đối với yêu ma tà đạo mà còn có thể gia trì ngộ tính, khiến Thẩm Thiên tu hành bất kỳ công pháp gì cũng rất đỡ tốn công sức.
Thông thường mà nói, chỉ có những thánh tăng từ bi và đạo nhân chí thiện phổ độ chúng sinh của đạo môn và phật môn, làm việc thiện tích đức trăm ngàn năm, mới có thể ngưng tụ ra vòng sáng công đức như vậy.
Phàm là người có vòng ánh sáng này đều được vạn người ngưỡng mộ, bởi vì điều này chứng tỏ hắn đã được thiên đạo công nhận, đại thiện nhân!
Chỉ riêng dị tượng này cũng đủ để miểu sát cái gọi là Long Thần Ngạo Thương Vũ sau lưng Tề Thiếu Huyền.
Huống hồ, dị tượng sau lưng Thẩm Thiên không chỉ có một.
Sau lưng Thẩm Thiên, có thần thú mười phương chen chúc Vĩ Ngạn Đích Lôi Đế Hoành Tuyên Hư Không, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, giống như thay trời hành đạo.
Còn có cả dị tượng Thần kiếm vô cùng vô tận như mưa to gió lớn phun trào, khí sắc bén đáng sợ khiến người ta phải phát run.
Có ngũ sắc thần quang che khuất bầu trời, mang theo vĩ lực quét sạch vạn vật trong trời đất không từ thứ gì, bao la vạn tượng.
Thậm chí ngya cả dị tượng Long Thần Ngạo Thương Vũ của Tề Thiếu Huyền cũng có thể tìm thấy sao lưng hắn.
“Đây là gì vậy? Điên cuồng thu thập dị tượng à? Đáng ghét!”
Khóe miệng Tề Thiếu Huyền giật giật, y không thể không thừa nhận về phương diện nhan sắc và ngầu mình hình như đã... thất bại hoàn toàn.
“Dị tượng chỉ là một phần hiển hóa của tu vi, cũng không có nghĩa là thực lực thật sự.” Tề Thiếu Huyền siết chặt Phương Thiên Long kích trong tay: “Tề mỗ tuyệt đối sẽ không chưa đánh đã hàng!”
Đợi đấy!
Đợi quả trứng rồng này độ kiếp xong, đợi công lực tiêu hao của Tề mỗ hoàn toàn khôi phục.
Đến lúc đó, Tề mỗ nhất định phải một chọi một quyết đấu công bằng với Thần Tiêu Thánh tử, quang minh chính đại chiến thắng hắn!