Chương 444: Theo bối phận, đó là tiểu thúc công của ngươi (1)
Rầm!
Một cú đánh khiến Ngao Ô lập tức ngã nhào xuống đất, trong nháy mắt bị sưng lên một cục.
Ngao Băng cũng chống eo, khẽ nói: “Nhị thái tử Hắc Long đảo Ngao Lôi là gì của ngươi?”
Nhị thái tử Hắc Long đảo, đây không phải Nhị ca sao? Không phải huynh ấy tên Ngao Lực sao? Đã đổi tên thành Ngao Lôi khi nào vậy?
Đầu Ngao Ô sưng vù một cục, vô cùng đáng thương: “Tỷ tỷ, có phải tỷ nhớ nhầm không? Nhị ca ta không phải tên Ngao Lôi.”
Ngao Băng như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy Hắc Long đảo có trưởng lão nào tên Ngao Lôi không?”
Ngao Băng giơ cao bàn tay trắng như phấn, Ngao Ô vô cùng sáng suốt lựa chọn thành thật: “Có, có, gia gia bổn Thái tử tên Ngao Lôi, tỷ tỷ người... người tìm gia gia ta có chuyện gì không?”
Gia gia?
Ngao Lôi là gia gia của tiểu tử này?
Ngao Băng ngẩn người, trong ánh mắt nhìn về phía Ngao Ô dần dần ánh lên tia hiền lành của cô nãi nãi.
“Không ngờ, không ngờ, cục sắt như Tiểu Lôi Tử mà cũng có thể tìm được phối ngẫu, đúng là khó mà tin được!”
Khóe miệng Ngao Ô giật giật, cơ thể lặng lẽ lui ra sau vài bước, miệng hung hăng nói: “Gia gia ta là Hắc Long Vương tiền nhiệm đấy.”
“Tỷ tỷ, mặc dù thiên phú huyết mạch của tỷ rất cao nhưng vô lễ với gia gia ta như vậy là sẽ bị trừng phạt đấy.”
Bị trừng phạt?
Cơ thể Ngao Băng lóe lên một cái xuất hiện trước mặt Ngao Ô, hai tay nhéo mạnh gương mặt núng nính thịt của Ngao Ô.
Nàng ta cười hì hì nói: “Bổn cung nói Ngao Lôi mấy câu mà bị trừng phạt à? Tiểu tử này giờ cũng bành trướng ghê nhỉ? Còn nữa, ai cho ngươi có dũng khí gọi bổn cung là tỷ tỷ?”
Ôi đúng là gương mặt non nớt của con rồng con này nhéo sướng thật đấy.
Mặt Ngao Ô bị nhéo đến biến dạng, u oán vô cùng: “Ta không gọi tỷ là tỷ tỷ thì gọi tỷ là gì?”
Ngao Băng thả mặt Ngao Ô ra, lấy ra một lệnh bài màu đen: “Đây là lệnh bài thân phận của bổn cung, ngươi tự nhìn đi.”
Ngao Ô nhận lệnh bài, cơ thể lùi nhanh về bên cạnh Tề Thiếu Huyền, ấn ức đến mức nước mắt chực rơi xuống.
Tiểu tỷ tỷ này mặc dù dáng rất đẹp nhưng mà bạo lực quá.
Khủng long bạo chúa cái này chắc chắn không thể tìm được phối ngẫu...
Ngao Ô cúi đầu đánh giá lệnh bài Ngao Băng đưa thì thấy chính giữa lệnh bài khắc một Hắc Long ngũ trảo đang giương nanh múa vuốt, tản ra bá khí uy lâm thiên hạ.
Đây là ký hiệu của Hắc Long đảo Bắc Hải, phàn là những thế lực lớn của ngũ vực đều không dám coi thường sức uy hiếp của lệnh bài này.
Hơn nữa mặt trái lệnh bài còn khắc năm chữ lớn: Trưởng công chúa, Ngao Băng.
Hắc Long đảo, Trưởng công chúa, Ngao Băng? Cái tên nghe quen lắm...
Sịt...
Sịt sịt sịt...
Sịt sịt sịt sịt sịt...
Ngao Ô nhớ lại, cái tên này cậu ta đã từng nghe phụ vương nhắc đến.
Trưởng công chúa Ngao Băng là thiên kiêu mạnh nhất Hắc Long đảo vạn năm trước, có được huyết mạch cửu phẩm chí cao vô thượng.
Vào loạn thế năm đó, Ngao Băng Hắc Long đảo Bắc Hải và Bất Tử Hoàng Hậu của Niết Bàn lĩnh Nam Cương đều là thiên kiêu có thiên phú mạnh nhất yêu tộc.
Nếu không phải Ngao Băng mất tích một cách bí ẩn trong trận chiến đó, nàng ta chắc chắn sẽ trở thành lãnh tụ tuyệt đối của Hắc Long đảo Bắc Hải, dẫn đầu Long tộc ngang bằng địa vị với Phượng tộc, không rơi vào thế hạ phong.
Vị tiểu tỷ tỷ này sao có thể có lệnh bài này, hơn nữa uy áp huyết mạch trên người nàng ta hoàn toàn không phải thứ Long tộc bát phẩm có thể có được.
Chẳng lẽ, Ngao Ô hít sâu một hơi lạnh, sợ đến mức mũi thở ra long tức: “Tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ!”
Ngao Băng chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn bộ ngực căng đầy.
Nàng ta đắc ý gật đầu, nói: “Không sai, bổn cung chính là đại tỷ của Ngao Lôi, theo bối phận, ngươi phải gọi ta là cô nãi nãi!”
Cô... Cô nãi nãi?
Nhìn Tiểu cô nương chỉ cao hơn mình nửa cái sừng rồng, khóe miệng Ngao Ô giật liên hồi.
Cái quỷ gì vậy?
Tiểu tỷ tỷ này là cô nãi nãi của bổn Thái tử? Chọc bổn Thái tử cười đấy à?
Không phải nói rằng cô nãi nãi Ngao Băng vạn năm trước đã mất tích rồi sao? Sao lại bị bổn Thái tử đụng phải vậy?
Ngao Ô sững sờ nhìn Ngao Băng, trong lúc nhất thời cậu ta hơi hoài nghi long sinh, mà lúc Tề Thiếu Huyền đứng cạnh cũng nghi hoặc lên tiếng.
Tề Thiếu Huyền cầm Phương Thiên Long kích trong tay, toàn thân lượn lờ tử khí, nhìn thẳng vào Ngao Băng: “Nếu Tề mỗ nhớ không nhầm Long Nữ Ngao Băng là tồn tại vạn năm trước.”
“Các hạ tự xưng Long Nữ Ngao Băng, nhưng có chứng cứ gì khác không? Nếu chỉ dựa vào khối Hắc Long lệnh bài này chỉ e chưa đủ để tin tưởng!”
Thẳng thắn mà nói, Tề Thiếu Huyền rất ghen tỵ.
Được Long Thái tử Hắc Long đảo Bắc Hải chấp thuận, ký khế ước Long Thần là điều y luôn kiêu ngạo.
Dù sao theo như y biết, mấy trăm năm nay y chính là Long kỵ sĩ duy nhất được Hắc Long tộc công nhận, đây là vinh hạnh lớn lao.
Nhưng mà hôm nay, ở Thần Tiêu thánh địa y đã nhìn thấy Hắc Long thứ hai.
Hắc Long này chẳng những có nồng độ huyết mạch siêu phàm phiến Ngao Ô Hắc Long bát phẩm cũng cảm thấy bị áp chế về huyết mạch.
Càng quan trọng hơn là, mẹ nó đây còn là một con rồng cái tà ác!
Rồng cái đấy... được cưỡi rồng cái đấy!!!
Tề Thiếu Huyền cảm thấy trái tim hoàn toàn tan nát, một vị chua loét như chanh khiến cả người y cảm thấy không ổn.
Càng quan trọng hơn là, y rất không hy vọng tiểu nha đầu trước mặt này là Ngao Băng.
Bởi vì bối phận của Long kỵ sĩ là theo Long tộc ký khế ước.
Nếu Tề Thiếu Huyền ký khế ước Long Thần với Ngao Ô, nếu vậy bối phận của y ở Long tộc sẽ ngang hàng với Ngao Ô, bình thường gọi Hắc Long Vương Bắc Hải là bá phụ.
Gặp Hắc Long Vương đời trước Ngao Lôi, bối phận của y sẽ thấp hơn hai bậc.
Nếu nha đầu trước mặt thaạt sự là Trưởng công chúa Long tộc Ngao Băng vạn năm trước, Tề Thiếu Huyền cũng phải ngoan ngoãn gọi nàng ta là cô nãi nãi.
Và nếu Tề Thiếu Huyền ban nãy không nghe lầm thì nha đầu này bảo Thần Tiêu Thánh tử gọi nàng ta là Băng tỷ tỷ.
Chậc, bối phận này mà được chứng thực thì Tề Thiếu Huyền sẽ tê cả da đầu!
Không được không được, nàng ta tuyệt đối không thể nào là Ngao Băng.
Tuyệt đối không thể nào!