Chương 443: Thiên kiếp là yêu quái kiêu ngạo (6)
Tay Lưu Thái Ất cầm ngự kiếm, ánh mắt nóng bỏng viết: “Tử Phủ Thánh tử giáng lâm Thần Tiêu, ngang ngược càn rỡ không coi ai ra gì, quét ngang bốn phía khó gặp địch thủ.”
“Đột nhiên trên trời rơi xuống lôi kiếp, Tử Phủ Thánh tử run lẩy bẩy ẩn thân trong tử khí, tạm thời an toàn tính mạng giưa trời đất, không dám la hét với thiên kiếp.”
“Thánh tử Thiên Sư hào khí vượt mây, đứng ngạo nghễ dưới thiên kiếp, đao búa gia thân mà sắc mặt không thay đổi.”
“Trừng mắt lạnh lùng nhìn kiếp vân, phóng khoáng tự do không sợ trời đất.
Quế công công người mặc áo bào đỏ, ngước nhìn Thẩm Thiên có ánh sáng vô tận quanh người đang được tất cả mọi người chú ý, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Thời gian trôi qua quá nhanh, trong nháy mắt mười sáu năm thoáng cái đã trôi qua, điện hạ rốt cục cũng đã trưởng thành.
Năm đó ngày Điện hạ ra đời, trời đất kịch biến, sức mạch quỷ dị xâm lấn.
Lan Phi nương nương dung tính mạng của mình để cứu Điện hạ, bản thân thì hương tiêu ngọc vẫn.
Bây giờ cuối cùng Điện hạ cũng đã lớn, hơn nữa còn trở thành thiên kiêu chói mắt nhất khắp Đông Hoang, vô số tiên tử điên cuồng.
Nếu Lan Phi nương nương trên trời có linh, nhìn thấy trước cảnh tượng trước mắt cũng mỉm cười chốn cửu tuyền.
Thẩm Thiên cũng không có chú ý những lời trò chuyện của người khác, tâm tình của hắn đặt hết vào thiên kiếp/
Sự thật chứng minh, hắn đoán quả nhiên không sai.
Chỉ cần không chủ động tìm chết tấn công thiên kiếp và kiếp vân, thiên kiếp sẽ không cố ý nhằm vào hắn.
Đương nhiên, thiên kiếp cũng không cố ý nhắm vào đám “quần chúng ăn dưa bở” kia. Nó sẽ biến thành hình dáng như thế nào Thẩm Thiên cũng không biết.
Dù sao trong lòng hắn cũng tôn trọng thiên kiếp, mỗi bước đi đều mặc niệm một trăm lần “Thiên đạo tuyệt nhất.”
Dù ngàn năm hay vạn năm, nịnh nọt, khách khí với thiên kiếp một chút chắc chắn không thiệt.
Thế là, tại trong mắt mọi người xuất hiện một màn phi thường kỳ lạ.
Đó chính là Thẩm Thiên “khiêu khích” xong thiên kiếp thì lại nhàn nhã đi bộ dưới kiếp vấn.
Càng kỳ lạ hơn là thiên kiếp kia không tiếp tục bổ Thẩm Thiên nữa mà bỏ qua hắn bổ về phía trứng rồng.
Đây là gì? Thiên kiếp sợ rồi sao?
Trong tay Thẩm Thiên cầm bình màu đỏ nhỏ, cuối cùng đi đến trước trứng rồng.
Lúc này Niết bàn kiếp của Ngao Băng đã vượt qua hơn phân nửa, nhưng rõ ràng tiêu hao pháp lực cũng tương đối không nhỏ.
Lôi kiếp càng về sau uy lực càng lớn, nếu không có pháp lực bổ sung, chỉ sợ lần này độ kiếp Ngao Băng còn sẽ bị thương.
“Mau, mau đưa Thánh Dịch cho ta, ta muốn...”
“Ta phải khôi phục nguyên khí, dùng tư thái hoàn mỹ nhất sống thêm đời thứ hai.”
Giọng Ngao Băng hơi thở dốc, Thẩm Thiên vội vàng lấy Niết Bàn Thánh dịch trong bình đỏ đổ vào trong hố.
Thánh dịch màu trắng bạc nhàn nhạt bao lấy trứng rồng, linh khí dày đặc trong chốc lát khiến phương viên trong vòng mấy trăm trượng linh thảo linh hoa sinh trưởng tốt.
Còn quả trứng rồng đen vốn ảnh sáng hơi tôi bắt đầu nhanh chóng khôi phục nguyên khí, tinh thần.
“Ừm? Thánh dịch lần này sao cứ thấy dược hiệu yếu hơn trước rất nhiều?”
“Có điều số lượng lớn, tiểu tử ngươi vẫn khá hào phóng với bổn cung.”
“Yên tâm, đợi sau khi bổn cung tái tạo được thân vô địch nhất định bảo kê ngươi.”
Giọng nói của Tiểu cô nương hơi non nớt nhưng lời nói ra lại vô cùng bá khí khiến Thẩm Thiên không khỏi cười khổ.
Mặc dù biết rõ hiện mình đang ngâm cho lão yêu già vạn tuổi trở lên nhưng vẫn cảm thấy đang bị nhóc con này lừa gạt.
Hắn không biết sau khi Ngao Băng phá xác sẽ có hình thái như thế nào.
Sẽ là ngự tỷ trưởng thành hay vẫn trông như là Tiểu cô nương váy đen tà ác?
Hơn nữa, thật sự có thể cưỡi được sao?
Sau khi được Niết Bàn Thánh dịch khôi phục nguyên khí, Ngao Băng độ kiếp vô cùng thuận lợi.
Từng đạo kiếp lôi hóa thành đao binh đánh lên trứng rồng đều bị Long giáp Ngao Băng thi pháp ngưng tụ ngăn cản.
Lôi đình bành trướng đó cũng đang gột rửa huyết mạch trong cơ thể Ngao Băng, để nhục thân kiếp thứ hai này của nàng ta hoàn mỹ hơn.
Rất nhanh, kiếp vân trên trời bắt đầu tản đi.
Ánh nắng một lần nữa chiếu lên Thánh Tử phong, cũng chiếu lên quả trứng rồng kia.
Rắc...
Trứng rồng nứt ra, một cô bé mặc váy đen khoảng chừng năm sáu tuổi xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên người nàng ta tản ra khí tức Kim Đan kỳ đỉnh phong, khí thế thậm chí vượt xa Tôn giả Nguyên Anh kỳ bình thường, cực kì bất phàm.
Một gương mặt tinh xảo đến cực điểm cũng xuất hiện trước mặt mọi người, trông vô cùng đáng yêu.
Tuy nhiên, mặc dù gương mặt trông có vẻ rất đáng yêu non nớt nhưng dáng người cô bé này thực sự là vô cùng tà ác, đường cong đầy đủ.
Đúng là một cự long tà ác!
“Long tỷ tỷ đáng yêu quá, sao bổn Thái tử chưa từng gặp tỷ ấy trên Long đảo?”
Đôi mắt Ngao Ô trong lồng tử khí lóe lên những ngôi sao, tự lẩm bẩm: “Nồng độ huyết mạch cũng rất cao, còn mạnh hơn cả mình nữa.”
Nhìn kìa, nàng ấy bước tới rồi!
Trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Ngao Ô bắt đầu ửng đỏ.
Bởi vì cô bé mặc váy đen trên Thánh Tử phong kia hình như đã cảm nhận được khí tức của cậu ta.
Nàng ta quay người nhìn về phía Ngao Ô, cả người hóa thành một con Hắc Long bay đến đáp trước mặt Ngao Ô.
Sau đó nàng ta biến trở lại thành hình người, nhìn Ngao Ô, bộ dạng đầy cao ngạo: “Ngươi, là nhãi ranh Hắc Long đảo?”
Nhãi ranh?
Tỷ tỷ thối này dám sỉ nhục bổn Thái tử!
Đáng ghét, bổn Thái tử nhỏ chỗ nào chứ! Rõ ràng đều là trẻ con như nhau mà!
Ngao Ô tức giận đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng, vốn cậu ta còn cảm thấy tiểu tỷ tỷ này thật đáng yêu, đáng tiếc là mồm miệng đáng ghét quá.
Ngao Ô một tay chỉ Ngao Băng, một tay chống nạnh khẽ nói: “Làm càn, bổn Thái tử là Long Thất Thái tử Hắc Long đảo Bắc Hải Ngao Ô, ngươi dám vô lễ?”