Chương 447: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (1)
Nàng ta cũng có danh tiếng sánh với Bất Tử Hoàng Hậu huyết mạch Phượng Hoàng cửu phẩm, là kình địch của nhau trên con đường quật khởi, trong lòng luôn coi người kia là đối thủ duy nhất.
Đáng tiếc, sau trận chiến thảm khốc kia Bất Tử Hoàng Hậu vẫn còn sống sót, đến giờ đã là chúa tể của Nam Cương.
Còn Ngao Băng lại bị một vị tiên nhân nào đó của Tiên giới giáng lâm ám toán nên đã bị trấn sát phong ấn.
Năm đó không gian trên chiến trường có vô số kẽ nứt, Ngao Băng bị phong ấn ở một hư không khác, Long tộc nhiều lần tìm kiếm hỏi thăm nhưng không hề phát hiện.
Chính vì thế đã khiến Hắc Long đảo mất đi hy vọng quật khởi lớn nhất, sức chiến đấu cao nhất bị Hoàng tộc Nam Cương áp chế vạn năm nay.
Mặc dù Bất Tử Hoàng Hậu không có hứng thú lớn lắm với quyền thế, vạn năm nay luôn ước thú thủ hạ và không mượn điều này để xâm phạm yêu tộc Bắc Hải.
Nhưng Long tộc có kiêu ngạo của Long tộc, bọn họ không muốn dựa vào sự thương hại của đối thủ cạnh tranh để kéo dài hơi tàn.
Vạn năm qua, Hắc Long Vương và Long Thái tử mỗi đời đều liều mạng tu luyện hy vọng có thể giúp thực lực Long tộc trở nên mạnh hơn.
Cho dù thiên phú huyết mạch của bản thân có hạn, không thể nào sánh vai được với Bất Tử Hoàng Hậu nhưng mình không được thì còn có con mình, cháu mình, chắt chắt đời đời của mình!
Dựa theo quy luật di truyền của Long tộc, thường thì tu vi phụ mẫu càng cao, xác suất dòng dõi xuất hiện phiên phú huyết mạch phẩm cấp cao cũng sẽ càng cao.
Để con cái của mình có thể thắng ngay từ vạch xuất phát, những phụ mẫu Hắc Long kia càng phải liều mạng trở nên mạnh hơn.
Mong con sẽ thành rồng, trở thành người bảo vệ vinh quanh cho Long tộc!!!
“Chương cấm kỵ của Chân Long Đế kinh tuy cường đại nhưng cuối cùng thì thiên phú huyết mạch của bản vương cũng chưa đủ cường đại!”
Ngao Dạ hoàn thành vận chuyển đại chu thiên rồi thu công đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ thất vọng mất mát cảm khái: “Rào chắn kia cuối cùng vẫn chưa phá được.”
So với nhân tộc, yêu tộc dựa dẫm rất nhiều vào thiên phú huyết mạch.
Nếu thành tựu của tu sĩ Nhân tộc dựa vào yếu tố căn cốt bẩm sinh và tài nguyên, nỗ lực sau này chia đều năm năm, vậy thì với Long tộc mà nói, thiên phú huyết mạch bẩm sinh gần như chiếm chín mươi phần trăm quyết định sau này ngươi sẽ như thế nào. Những yêu tộc có tu vi càng cao càng có thể cảm nhận được hạn chế của huyết mạch.
Huyết mạch Hắc Long bát phẩm dù sao cũng không thể nào so được với huyết mạch cửu phẩm chí cao, cho dù Ngao Dạ có ngày đêm khổ tu cũng khó có thể vượt qua.
Chợt, trong Long Thần điện chậm rãi ngưng tụ ra một bóng dáng.
Ánh mắt Ngao Dạ sững lại, vội vàng khom người nói: “Hài nhi cung nghênh phụ vương, không biết phụ vương có gì phân phó?”
Bóng dáng này chính là Ngao Lôi, trên mặt ông ta mang theo nụ cười khó có thể che giấu được: “Vi phụ đến để nói cho con một tin mừng.”
Ngao Dạ ngẩn người, trong ấn tượng của ông, cha mình là một con rồng ăn nói ý tứ, có thể nói một ngàn năm nay cũng hiếm khi nhìn thấy ông ấy cười được một hai lần.
Đừng nó là như bây giờ, ông ấy đang người đến mức ngu ngơ.
Ngao Dạ hiếu kỳ hỏi: “Không biết là tin mừng gì mà có thể khiến phụ vương vui mừng đến thế?”
Ngao Lôi cười nói: “Con còn nhớ Đại cô cô Ngao Băng của con không? Nàng ấy vẫn chưa chết mà chỉ bị phong ấn vạn năm trên chiến trường thượng cổ.”
“Giờ nàng ấy đã phá phong ấn thành công, niết bàn trùng sinh, chỉ cần cho nàng ấy đủ thời gian, nàng ấy sẽ nhanh chóng trở lại thánh vị, khôi phục trạng thái toàn thịnh.”
Cái gì?
Đại cô cô Ngao Băng không chết?
Phản xạ có điều kiện của Ngao Dạ là lo lắng, cha mình có phải tu luyện gấp gáp quá nên tẩu hỏa nhập ma phát điên rồi không?
Có điều sau khi Ngao Dạ cẩn thận cảm nhận khí tức của Ngao Lôi thì phát hiện khí tức của ông ấy hùng hồn ổn trọng, hoàn toàn không giống như tẩu hỏa nhập ma.
Hẳn là... không điên... nhỉ!
“Phụ vương, người còn nhớ tên mẫu hậu là gì không?”
Chát!!!
Một cái tát giáng xuống khiến Ngao Dạ ngã nhào xuống đất.
Ngao Lôi khẽ nói: “Lão tử tinh thần rất bình thường, tiểu tử ngươi làm Long Vương quá nên bị ngốc rồi à? Ngay cả cha mình cũng nghi ngờ sao?”
Cảm giác quen thuộc, tình cha quen thuộc.
Ngao Dạ xoa cục u trên đầu nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng.
Phụ vương không điên, nói cách khác tin tức này không phải giả, Đại cô cô thật sự không chết?
Niềm vui sướng khôn cùng lập tức phun trào trong lòng Ngao Dạ khiến ông lập tức cảm thấy áp lực trên vai nhẹ đi rất nhiều.
Nên biết, với Long tộcBắc Hải mà nói, danh xưng Hắc Long Vương này không chỉ đại diện cho sức mạnh và quyền lực mà còn đại diện cho tráh nhiệm.
Chỉ có người thực sự trấn áp được tất cả yêu tộc Bắc Hải, đồng thời uy hiếp được tứ vực khác mới có thể bước lên được vương vị.
Và người ngồi lên vương vị này đều phải cẩn thận quản lý, đối mặt với sự uy hiếp bốn phương, cân nhắc đến tất thảy những kẻ địch có khả năng uy hiếp Hắc Long tộc.
Thẳng thắn mà nói, áp lực của Ngao Dạ rất lớn, mỗi khi trời tối ông đều thức trắng đêm khó ngủ, ngay cả tóc cũng rụng đi rất nhiều.
Bây giờ Ngao Dạ nghe nói cô cô Ngao Băng không chết thì giống như đứa trẻ không nơi nương tựa lập tức tìm được chỗ dựa, cả thân rồng cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Dù sao, ông cũng nghe truyền kỳ của Ngao Băng cô cô mà lớn lên.
“Phụ vương, Ngao Băng cô cô hiện tại đang ở đâu? Hài nhi sẽ dẫn các trưởng lão đích thân đi nghênh đón cô cô trở về!”
Ngao Lôi lạnh lùng nói: “Không cần như thế, giờ đại tỷ đã ký kết khế ước Long Thần với tieẻu tử nhân tộc Thần Tiêu thánh địa.”
“Tỷ ấy đã dùng thần thức đưa tin nói ở chiến trường thượng cổ lâu lắm rồi, tạm thời không muốn trở về Hắc Long đảo, dự định sẽ du ngoạn khắp nơi tại nhân tộc.”
Ngao Dạ hơi sững sờ: “Ngao Băng cô cô ký kết khế ước Long Thần với nhân tộc? Như vậy... như vậy không phải làm càn quá sao?”
Mặc dù Nhân Gian Hành Tẩu mỗi đời đều sẽ ký kết khế ước với hậu duệ hạch tâm của Long tộc.