Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 448: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (2)

Chương 448: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (2)
­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­
Nhưng Ngao Băng là ai? Đây là thiên kiêu mạnh nhất của Hắc Long tộc vạn năm qua, trong nhân tộc ai có thể xứng với nàng ta?
Ngao Lôi bất đắc dĩ nói: “Theo lời tỷ ấy, vị nhân tộc này là Thánh tử Thần Tiêu thánh địa, có thiên phú tu tiên mạnh hơn tỷ ấy, hơn nữa còn vô cùng anh tú.”
“Đại tỷ tin rằng ký kết khế ước Long Thần với vị Thánh tử này, bảo vệ hắn trưởng thành, sau này rất có thể sẽ có được vị trí Đại đế.”
“Đến lúc đó, cả Hắc Long tộc chúng ta cũng vinh dự theo.”
Về chuyện “Thần Tiêu Thánh tử có thiên phú mạnh hơn nàng ta” mà lão tỷ mình nói, trong lòng Ngao Lôi vẫn còn đặt dấu chấm hỏi chưa dám tin.
Nói đùa cái gì vậy, thiên phú của Ngao Băng cỡ gì?
Nhìn khắp tất cả thiên kiêu nhân tộc vạn năm nay thiên phú có thể sánh cùng không quá ba người.
Hơn nữa thiên phú của bọn họ cùng lắm là sàn sàn ngang với Ngao Băng, thực sự áp chế được Ngao Băng chỉ có Hoang Thạch đế quân.
Thần Tiêu Thánh tử không biết từ đâu xuất hiện này trước đây còn chưa từng nghe nói đến, đại tỷ nói với ta thiên phú của hắn còn mạnh hơn tỷ? Đang trêu rồng đấy à?
Trong mắt Ngao Lôi, sở dĩ lão tỷ nhà mình ký kết khế ước Long Thần với Thần Tiêu Thánh tử trọng điểm vẫn là ở “vô cùng anh tuấn” kia.
Dù sao là Nhị đệ, Ngao Lôi và Ngao Băng lớn lên cùng nhau nên hiểu rất rõ tính mê trai đẹp của tỷ tỷ mình.
Tỷ ấy đã nhẫn nhịn trên chiến trường thượng cổ vạn năm rồi, nếu quả thật được một thiếu niên nhân tộc vô cùng anh tú cứu, trong lúc ý loạn tình mê đã ký kết khế ước Long Thần thì cũng rất bình thường.
Ngao Dạ bất đắc dĩ nói: “Vậy phụ vương, chú ta cứ để Ngao Băng cô cô ở lại Thần Tiêu thánh địa như vậy sao?”
Nếu niết bàn trùng sinh, chỉ e tu vi của Ngao Băng cô cô hiện tại sẽ không cao lắm!
Lỡ như gặp phải nguy hiểm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?
Ngao Lôi nói: “Hắc Long đảo bây giờ ngoài những lão tổ tông thọ nguyên đã tiêu hao hết rơi vào trạng thái ngủ say bối phận của đại tỷ là cao nhất.”
“Đại tỷ tạm thời không muốn trở về Long Đảo, chúng ta cũng không cách nào miễn cưỡng tỷ ấy, có điều đúng là cần bảo đảm sự an toàn của tỷ ấy.”
“Thế này đi! Con đích thân đến Thần Tiêu thánh địa đưa cho đại tỷ một đội Long Thần vệ vậy!”
“Nhớ phải lựa chọn kỹ lưỡng, buộc phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Đại tỷ!”
“Nếu Đại tỷ mất một cọng tóc nào thì con tự đến Xích Diễm Hỏa sơn tìm vi phụ lãnh phạt!”
Cơ thể Ngao Dạ hơi run lên: “Mong phụ vương yên tâm, hài nhi giờ sẽ làm ngay!”
Gừ!!!
Một tiếng rút vang lên, Ngao Dạ hóa thành chân thân.
Hắc Long ra khỏi Bắc Hải mang theo sóng gió vạn trượng, trời đất đều biến sắc!
...
Không nhắc đến cao tầng của Hắc Long đảo Bắc Hải nữa vì lúc này Ngao Băng tái hiện đã chấn động cả ngũ vực.
Dưới Thần Tiêu Thánh Tử phong, Tề Thiếu Huyền một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người mặc dù y rất không muốn.
Gọi? Không gọi? Gọi? Không gọi? Gọi? Không gọi?
Cơ thể Tề Thiếu Huyền bao phủ trong tử khí, tâm thái toàn thân đều đang nổ tung, mỗi tế bào trên cơ thể đều đang rất xấu hổ.
Nam tử hán đại trượng phu, tài nghệ không bằng người ta muốn chém giết muốn róc thịt dĩ nhiên là muốn làm gì cũng được, thế nhưng đều là thiên kiêu ngươi lại đem bối phận ra ép người ta thì cũng quá đáng quá!
Tề Thiếu Huyền chân thành nhìn Thẩm Thiên, ho nhẹ nói: “Nghe nói Thần Tiêu Thánh tử khí độ phi phàm, tài tình kinh thế, hôm nay gặp mặt quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”
“Tề mỗ đã từng buông lời cao ngạo “lấy một địch bốn” đối chiến các vị, là Tề mỗ đường đột quá đáng, hôm nay mong được tạ tội với các vị.”
“Thần Tiêu tứ kiệt, vị nào cũng thiên tư tài tỉnh đủ để khinh thường Đông Hoang, đúng là địa linh nhân kiệt.”
Thẳng thắn mà nói, với sự kiêu ngạo của Tề Thiếu Huyền, bảo y tán thưởng Thần Tiêu thánh địa một cách trái lương tâm như vậy thật sự là đang làm khó y.
Nhưng y có thể làm được gì?
Cách tốt nhất bây giờ đó là không nhắc đến Ngao Băng mà chuyển sang chủ đề khác.
Đáng tiếc tâm địa gian xảo ấy của Tề Thiếu Huyền đã bị Ngao Băng nhìn thấu: “Ê, đừng có lái sang chuyện khác, mau gọi tiểu thúc công đi!”
Tề Thiếu Huyền: “...”
Trên mặt Tề Thiếu Huyền cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, y nhìn Thẩm Thiên: “Ban nãy Tề mỗ đã cùng ba vị Phương Thường, Trương Vân Đình, Trương Vân Hi luận bàn, thu hoạch được khá nhiều cảm ngộ. Lần này Tề mỗ phải trở về bế quan, ngày khác trở lại bái phỏng Thánh tử.”
Dứt lời, Tề Thiếu Huyền hóa thành một đạo tử khí trực tiếp bỏ chạy về phía Hắc Long chiến xa muốn vắt chân lên cổ rời đi.
Không còn cách nào khác, bối phận đè chết người, không rút cũng không được!
Ngao Băng nhìn Tề Thiếu Huyền đang chạy trối chết, trên gương mặt non nớt nở nụ cười lạnh: “Ngay cả cô nãi nãi cũng không gọi còn không biết xấu hổ ngồi xe Long tộc ta?”
Gừ!!!
Tiếng rồng ngâm vang lên, gương mặt Ngao Băng đầy uy nghiêm.
Cùng với tiếng rồng ngâm vang lên, sáu con Hắc Long vốn đang kéo Hắc Long chiến xa đều bắt đầu run rẩy.
Bọn chúng hất thẳng Tề Thiếu Huyền khỏi chiến xa sau đó lôi chiến xa hấp tấp bay thẳng về phía Ngao Băng, từng con bò rạp người trước mặt Ngao Băng.
Ở Long tộc, Hắc Long cao phẩm có lực áp chế tuyệt đối đối với Hắc Long cấp thấp.
Huống hồ lúc này tuy tu vi của Ngao Băng giảm rất nhiều nhưng vẫn có tu vi gần Nguyên Anh kỳ, chiến lực hoàn toàn có thể áp chế được sáu con Hắc Long.
Hai tầng áp chế huyết mạch và chiến lực, cho dù Ngao Băng bắt hai con Hắc Long và bốn con Hắc Giao này đi chết thì ắt hẳn bọn chúng cũng không dám phản kháng.
Ngao Băng nhẹ nhàng vuốt ve chiến xa uy vũ bất phàm, hờ hững nói: “Tiểu chất tôn, chiến xa này hẳn là của ngươi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất